Chương trước
Chương sau
Thấy hai huynh đệ đều động đũa, Thượng Quan Thiển cùng Phượng Thần Hy lúc này cũng bắt đầu dùng cơm

Phượng Thần Hy vừa gắp đĩa cá gần nhất liền nghe bên cạnh truyền đến âm thanh chua chát

Thượng Quan Thiển bĩu môi

"Giác công tự ăn đi, trong bát của Viễn Chủy đệ đệ vẫn còn mà"

Ai ngờ Thượng Quan Thiền nói xong, Cung Viễn Chủy lại lập tức gắn lại

"Không được gọi ta là Viễn Chủy đệ đệ"

Cung Viễn Chủy tiếp tục cường điệu nói thêm

"Chỉ có ca ca ta mới có thể gọi ta là đệ đệ"

Thượng Quan Thiển mỉm cười, cũng không đáp lại, chỉ chuyên chú múc canh

Cung Viễn Chủy thấy vậy lại không có ý định buông tha bàng

"Không phải cô để ý lễ nghi lắm à? Vậy sau này hãy gọi ta là 'Chủy công tử''

Thượng Quan Thiển chỉ cười nhẹ một cái, trầm mặc quay đầu, không nói gì, nhìn bộ dáng có chút ủy khuất

Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc

Lúc này Cung Thượng Giác lại mở miệng

"Sau khi thành hôn thì có thể gọi đệ đệ rồi"

Lời nói bình tĩnh của Cung Thượng Giác lại nhấc lên gợn sóng không nhỏ trong lòng ba người ngồi đây

Ý tứ trong lời nói lần này của Cung Thượng Giác rõ ràng là đang bênh vực Thượng Quan Thiển, không có ai ngờ được hắn sẽ đột nhiên mà nói lời này

Thượng Quan Thiển nghe vậy, tay đang múc canh nhẹ lệch một chút, vì thế mấy giọt nước canh không cẩn thận rơi lên tay nàng

Thượng Quan Thiển tựa như không hề hay biết, trong đôi mắt thanh triệt đen láy thoáng qua một tia sáng, ánh mắt lấp lánh nhìn Cung Thượng Giác.

Phượng Thần Hy cũng có chút kinh ngạc, dù sao căn cứ vào hiểu biết nàng tổng kết được qua mấy lần gặp Cung Thượng Giác cùng nghe người khác nói thì hắn thương yêu nhất chính là đệ đệ Cung Viễn Chủy, lúc nào cũng đứng trước bảo hộ che chở Cung Viễn Chủy

Đây hình như là lần đầu tiên Cung Thượng Giác đứng về phía người khác, bỏ qua mặt mũi của đệ đệ hắn

Nghĩ rõ chuyện này khiến cho cái nhìn của nàng với Thượng Quan Thiển có thay đổi một chút

Nàng rõ ràng, toàn bộ Cung Môn, người khó đối phó nhất chính là Cung Thượng Giác, dừng nói là hứng thú yêu thích, cho dù là hắn có đứng trước mặt thì ngươi cũng không biết được hắn đang nghĩ cái gì

Hắn hình như ngoại trừ Cung Môn và đệ đệ Cung Viễn Chủy thì cái gì cũng không để ý



Phượng Thần Hy suy đoán không sai, đây là lần đầu tiên Cung Thượng Giác giữ gìn người khác mà bỏ qua Cung Viễn Chủy

Vì vậy Cung Viễn Chủy đang ăn thịt gà nghe lời của ca ca thì kinh ngạc, cứng nhắc nhai thịt gà vẫn còn trong miệng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ca ca nhà mình, trên gương mặt thiếu niên toàn bộ đều là không thể tin được như muốn nói 'Ca ca, huynh thay đổi rồi thay đổi"

Phượng Thần Hy thấy Cung Viễn Chủy như vậy chỉ thấy buồn cười, nhẹ giọng cười ra tiếng, lại bị Cung Viễn Chủy liếc mắt trừng một cái, nàng vội vàng thu liễm, muốn cười lại không dám cười

Cung Thượng Giác cũng cười, nhưng không có lộ liều như Phượng Thần Hy

Thượng Quan Thiển thì như có được toàn thế giới, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, lại liếc qua Cung Viễn Chủy đang tức đến thở phì phò, Thượng Quan Thiển bĩu môi, che dấu nụ cười trên mặt

Cung Viễn Chủy Chủy thua một ván, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Thượng Quan Thiển thì buông đũa xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục đâm dao về phía Thượng Quan Thiển

Nhưng bởi vì ca ca Cung Thượng Giác vừa mới giữ gìn nàng, không thể lại dùng đề tài vừa rồi nên hắn lại nói

"Ca ca trước nay ăn chay, cho dù ăn mặn cũng chỉ ăn canh hẩm, e là cả bàn thức ăn này của cô phải lãng phí mất rồi"

Thượng Quan Thiển nghe vậy thì lập tức phản bác

"Chính vì như vậy, tì vị của Cung Nhị tiên sinh mới không tốt, không thèm ăn uống"

"Cậu và Cung Nhị tiên sinh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngày cũng thấy ngài ấy chỉ ăn một bữa mà không cảm thấy đau lòng sao?"

"......"

Cung Viễn Chủy không còn lời nào đề nói

Cung Thượng Giác ngồi bên hắn lúc này bỗng nhiên thở dài một tiếng, Thượng Quan Thiển giống như là ý thức được bản thân đã nói sai, để chén xuống đũa, khẩn trương cúi đầu nhận sai

"Ta biết sai rồi, xin công tử trách phạt"

"Hử?"

Cung Thượng Giác vẻ mặt có chút hiếu kỳ

"Cô sai ở đâu?"

Thượng Quan Thiển cân nhắc nói ra lỗi của bản thân

"Ta sai ở chỗ tự tiện suy đoán tâm sự của Cung Nhị tiên sinh"

Cung Thượng Giác lại càng hiếu kỳ hơn

"Cô suy đoán được gì rồi?"

Cung Viễn Chủy ngồi một bên lại ánh mắt bất thiện nhìn Thượng Quan Thiển cứ như chuẩn bị tùy thời mọi lúc đều có thể đâm nàng thêm một nhát

Thượng Quan Thiển vừa cần thận vừa chậm rãi nói ra suy đoán của bản thân

"Bình thường Cung Nhị tiên sinh chỉ ăn canh hầm, không ăn thịt cá, ta đoán là vì mắt của chúng....".



Nói tới đây, thanh âm của Thượng Quan Thiển mang theo một chút khàn khàn như muốn khóc

"Cha ta từng nói, binh sĩ quanh năm chinh chiến sa trường đều không hay ăn cá, vì mắt cá vì mắt cá trông giống hệt như mắt người chết"

Thượng Quan Thiển ngầng đầu lên nhìn Cung Thượng Giác, trong mắt lại tràn ngập đau lòng, Cung Thượng Giác thì cúi đầu xuống không nhìn nàng, chỉ bình tĩnh nghe nàng nói tiếp

"Những năm qua, Cung Nhị tiên sinh vì Cung Môn vào sinh ra tử, đã trải qua quá nhiều cảnh máu me chết chóc, thực ra tuy ngài không nói ra nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc"

Cung Thượng Giác trầm mặc

Cung Viễn Chủy hừ lạnh nói

"Cô biết cũng nhiều đấy"

Lần này Thượng Quan Thiển không có nói tiếp, vẫn cầm bát lên múc canh cho bản thân

Bởi vì lời của Cung Viễn Chủy, Thượng Quan Thiển không dám đem canh đưa cho Cung Thượng Giác, lúc nàng muốn cúi đầu tính tự ăn thì đối diện bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Cung Thượng Giác

"Không đưa cho ta sao?"

Lúc này thanh âm của Cung Thượng Giác không có lạnh nhạt xa cách như lúc trước, ngược lại ngữ khí của hắn đã mềm xuống

Thượng Quan Thiền sững sờ ngẩng đầu

Cung Thượng Giác lại nói

"Không phải cô múc bát canh đó cho ta sao?"

Thượng Quan Thiển nhẹ cười, đem bát canh đang tính uống kia đưa cho Cung Thượng Giác

Lúc này, Cung Viễn Chủy bống nhiên xen vào

"Ta cũng muốn"

Ánh mắt của ba người lại lần nữa đặt lên người của Cung Viễn Chủy

Trên mặt Cung Thượng Giác tràn đầy bất đắc dĩ, đem bát từ nhận được từ trong tay Thượng Quan Thiển đưa tới trước mặt Cung Viên Chủy

Cung Viễn Chủy quay đầu qua, đưa tay lên cản ca ca một chút, ánh mắt nhìn về Phượng Thần Hy an tĩnh ngồi đối diện hẵn

"Ngươi múc co ta"

Phượng Thần Hy đang an ổn ngồi làm phông nền :"......."

Mặc dù im lặng, nhưng nàng vẫn là múc cho Cung Viễn Chủy một chén canh đầy

Thượng Quan Thiển và Cung Thượng Giác hai người nhìn nhau nở nụ cười
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.