Chương trước
Chương sau
Sau khi bốn người ngồi xuống, Cung Viễn Chủy nhíu nhíu mày, đánh giá một bàn phong phú toàn là đồ ăn, rồi ánh mắt dừng lại trên người Thượng Quan Thiền và Phượng Thần Hy đang ngồi đối diện

"Mấy món này đều là do hai người nấu hết à?"

Phượng Thần Hy nhẹ lắc đầu phủ nhận

"Không phải, là một mình Thượng Quan cô nương nấu bàn thức ăn này"

Vốn nàng cũng tính làm chút điểm tâm nhẹ, ai dè sau khi biết được 'chút' tin đồn đang nổi toàn Cung Môn thì chả còn tâm trí nào mà làm điểm tâm nữa

Nghe Phượng Thần Hy nói, ánh mắt của Cung Viễn Chủy đã tập trung vào một mình Thượng Quan Thiển, đáy mắt tràn đầy trấn kinh

Cung Thượng Giác cũng đem ánh mắt chuyển lên người Thượng Quan Thiển, ánh mắt đó phảng phất như lần đầu tiền quen biết nàng

Thượng Quan Thiển chú ý đến ánh mắt của hai huynh đệ, nàng ngượng ngùng cười cười, cực kỳ khiêm tốn đáp lại

"Bêu xấu rồi"

Cung Viễn Chủy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhạo một tiếng, mặt mũi tràn đầy trào phúng

"Đúng là rất xấu"

Nghe vậy, sắc mặt hai nữ tử đối diện đồng thời cứng ngắc lại một chút, ánh mắt không thể tin nhìn về phía thiếu niền

Phượng Thần Hy: Thức ăn Thượng Quan Thiển làm, vô luận là bày trí, hay là hương thơm thì chỉ cần có thể nhìn ngửi đều có thể đoán được là rất ngon, Cung Viễn Chủy vậy mà lại nói.... xấu'?

Thượng Quan Thiển vốn chỉ là khiêm tốn một chút nhưng nghe thiếu niên nhận xét thì cũng im lặng, thức ăn nàng làm ra sao, bản thân nàng so với ai đều rõ, tuyệt đối không chút quan hệ với cái từ 'xấu' này, Cung Viễn Chủy sợ là cố ý gây chuyện

Trên mặt Cung Thượng Giác không có bất cứ biểu cảm khác thường, nhìn không ra hỉ nộ, liếc nhìn đĩa thức ăn gần người nhất, ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Thiền đang có chút lúng túng

"Món gì đây?"

Cung Viễn Chủy lúc này đã động đũa, chú ý tới tầm mắt của ca ca, liền đem đũa kẹp một miếng thức ăn trên địa, tinh tế xem xét

"Hình như là.... gà rừng?"

"Ân"

Trên mặt Thượng Quan Thiển lúc này lại lần nữa nở một nụ cười khác

"Ta cố tình phân phó trù phòng lên núi bắt gà rừng, tách da, róc xương, rán qua một lượt rồi mới đem đi xào lại đấy"

"À..."

Cung Viễn Chủy buông thức ăn xuống, âm dương quái khí mà nói

"Là rất 'cố ý'"



"......"

Thượng Quan Thiển lai lần nữa bị Cung Viễn Chủy nói cho lúng túng, nàng cứng ngắc quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Phượng Thần Hy ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn ngập ý cầu cứu

Phượng Thần Hy nhận được lời cầu cứu của Thượng Quan Thiển, nàng vừa chuẩn bị mở miệng muốn khuyên nhủ

Cung Viễn Chủy một chút

Không ngờ, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên trước nàng

"Thượng Quan gia là vọng tộc ở Đại Phú Thành, cô là Đại tiểu thư mà còn biết những thứ này?"

Lời này vừa ra, bầu không khí miễn cưỡng hòa hoãn được đôi chút

Thần sắc Thượng Quan Thiển có một chút ngượng ngùng

"Mẫu thân từng nói, nữ tử biết làm cơm, mới có thể giữ được người ta"

Càng nói, âm thanh nàng dần nhỏ đi

Lời này vừa ra, sắc mặt của Phượng Thần Hy - người kiếp trước chưa từng nấu cơm lấy một lần thoáng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh đã bị che giấu

Mặc dù vậy, nàng vẫn có cảm giác bị nội hàm

Biểu cảm trên mặt của Cung Viễn Chủy cũng rất đặc sắc, biểu thị nội tâm khó chịu của bản thân, hắn len lén nhìn về phía Phượng Thần Hy, trong mắt tràn đầy ủy khuất như muốn hỏi, vì sao đều là tân nương, Thượng Quan Thiển sẽ nấu cơm cho ca ca còn ngươi thì chưa từng nấu cơm cho ta?

"......"

Chỉ một cái nhìn, Phượng Thần Hy ngay lập tức biết được Cung Viễn Chủy muốn cái gì, miễn cưỡng cười lên một cái

"Chủy công tử đừng nhìn nữa, lần sau ta sẽ nấu một bữa đàng hoàng cho công tử"

Mặc dù nàng không biết nấu cơm nhưng trù nghệ của nguyên chủ thật sự rất không tồi, nhất là mấy món dược thiện hoặc là điểm tâm tinh xảo gì đó

Nghe được lời của Phượng Thần Hy, sắc mặt của Cung Viễn Chủy tốt lên trồng thấy, thuận tay đắp miếng thịt gà vừa nãy lên bỏ vào trong bát

Thượng Quan Thiển thấy người làm huynh trưởng là Cung Thượng Giác còn chưa có động đũa, ngược lại người làm đệ đệ như Cung Viễn Chủy đã bắt đầu gắp thức ăn cho trong bát bắt đầu ăn

Sắc mặt nàng có chút cổ quái

"Viễn Chủy đệ đệ không chờ Giác công tử ăn trước rồi mới ăn à?"

Cung Viễn Chủy không kiên nhẫn ngầng đầu

"Ca ca cưng chiều ta, từ nhỏ đến lớn, có đồ ngon đều nhường ta ăn trước"

Cẩn thận nghe một chút, trong lời nói ngoại trừ không kiên nhẫn, còn có chút khoe khoang và đắc ý



Phượng Thần Hy và Thượng Quan Thiển đối với chuyện này thì trong đầu chỉ có bốn chữ - 'tính tình trẻ con'

Bất quá Cung Viễn Chủy không nhận ra bản thân vừa mới tự vả mặt mình, vừa nói thức ăn mà Thượng Quan Thiển nấu là 'xấu' ra khỏi miệng, bây giờ lại nói là 'đồ ngon', còn không kịp chờ đợi mà động đũa

Thượng Quan Thiền cũng không nuông chiều hẳn

"Chiều thì chiều, nhưng cũng phải có lễ nghĩa chứ?"

Cung Thượng Giác ngồi một bên rất lâu chưa nói gì lại bỗng nhiên mở miệng, vừa mở miệng đã đứng về phía đệ đệ

"Giữa huynh đệ thì cần gì lễ nghĩa"

Cung Viễn Chủy đắc ý nhướng mày với Thượng Quan Thiển, ý như nói 'Xem đi, ca ca vẫn là cưng chiều ta nhất, cô đừng hòng so với ta'

Thượng Quan Thiển sửng sốt một hồi, lúc Cung Viễn Chủy bưng bát, chuẩn bị ăn cơm thì đột nhiên nói

"Ta thấy hình như Chấp Nhận đại nhân rất để ý đến lễ nghĩa"

Khi nói lời này, nàng còn nhíu nhíu mày, phảng phất tại suy xét, vì cái gì Cung Viễn Chủy tuy bất mãn có thừa nhưng lại chưa từng thất lễ với Cung Tử Vũ

Lời này rõ ràng kích thích Cung Viễn Chủy, thịt gà ăn vào trong miệng đều cảm thấy không còn thơm nữa

"Cho nên hắn không phải huynh đệ của chúng ta"

Thượng Quan Thiền hiếu kỳ truy vấn

"Là sao?"

Phượng Thần Hy cũng là có chút hiếu kỳ nhìn về phía Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy không trả lời Thượng Quan Thiển mà chỉ là ngữ khí khinh thường nói thêm một câu

"Hơn nữa hắn cũng không phải Chấp Nhận...."

Cung Thượng Giác thấy Cung Viễn Chủy hình như còn muốn nói tiếp thì gắp thêm một miếng thịt gà cho Cung

Viễn Chủy, nhẹ nhàng một câu

"Ăn cơm"

Chủ đề đến đây là kết thúc

Phượng Thần Hy ngồi một bên nhìn Cung Thượng Giác liên tục gắp thức ăn cho trong bát của Cung Viễn Chủy thì như có điều suy nghĩ

Rõ ràng là một màn huynh đệ tình thân vô cùng tình cảm nhưng không biết vì sao, Phượng Thần Hy vẫn là nhận được một ý khác biệt

Nàng luôn cảm thấy thời điểm Cung Thượng Giác gắp thức ăn cho Cung Viễn Chủy, biểu tình kia của hắn giống như đang nói 'Ăn cơm cũng không bịt được nổi cái miệng của đệ'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.