Cung Viễn Chủy cứ vậy mà nghĩ đến xuất thần, đến trên môi lại truyền đến cảm giác mềm mại lạnh lẽo quen thuộc lúc này hắn mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê mà lùi về phía sau
Hắn vậy mà lại hôn Phượng Thần Hy trong vô thức!!!?
Nhận ra bản thân vừa mới làm chuyện gì, Cung Viễn Chủy nhanh chóng chạy đi nhưng vừa bước đến cửa, hình ảnh Phượng Thần Hy ánh mắt vô thần, nằm chết lặng trên mặt đất lạnh lẽo lại hiện lên
Bước chân của thiếu niên như bị thứ gì giữ lại, chửi thầm một tiếng, Cung Viễn Chủy quay người lại ngồi xuống dựa lưng bên giường của Phượng Thần Hy
"Ta là sợ ngươi độc phát thân vong, chết ở Chủy Cung tăng thêm xui xẻo..."
Mới không phải hắn lo lắng cho nàng
Nhưng tìm được lý do, Cung Viễn Chủy càng thêm kiên định với suy nghĩ của bản thân, cứ như vậy mà tìm được lý do ở lại
Cung Viễn Chủy vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở đó, chỉ có từng tiếng tim đập thình thịch thình lình, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ hữu lực, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn mới thể hiện hắn lúc này có bao nhiêu không bình tĩnh
Cung Viễn Chủy cứ ngồi ở đó, hắn tưởng bản thân có thể ngồi yên trông Phượng Thần Hy một đêm nhưng mùi hương nhẹ nhàng thanh lãnh độc nhất của nàng cứ như có như không mà quần quanh hắn
Tinh thần Cung Viễn Chủy dần thả lỏng, bất tri bất giác nhắm mắt lại, thiển thiển ngủ đi
*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-chi-vu-tue-hy-vien-chuy/3620960/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.