Chương trước
Chương sau
"Chứng cứ? Ngươi muốn chứng cứ đúng không?"

Cung Tử Vũ lập tức lấy từ trong người ra hai bình thuốc nhỏ, bên trong là Bách Thảo Tụy mà phụ huynh hắn dùng mấy ngày qua, hắn lại đưa nó cho Phượng Thần Hy để nàng xem thử hai bình thuốc này

Phượng Thần Hy nhận lấy hai bình thuốc, vừa mở ra, dược hương thanh thuần lập tức xông vào mũi, không có mùi máu xen lẫn, nàng không cần xích lại gần cũng có thể ngửi ra phương thuốc

"Trong đây không có Thần Linh Hoa, chỉ có Linh Hương Thảo"

Nghe vậy, Cung Tử Vũ nhìn về phía Cung Viễn Chủy

"Cung Viễn Chủy, ngươi còn có lời gì để ngụy biện?"

Bách Thảo Tụy từ trước đến nay vẫn luôn là Chủy Cung phụ trách phối thuốc cùng bảo tồn, bây giờ hạch tâm dược liệu của Bách Thảo Tụy bị đổi, Cung Viễn Chủy là Chủy Cung Cung Chủ trở thành người có hiềm nghi lớn nhất

Nếu không phải cung chủ xảy ra vấn đề thì chính là Chủy Cung xảy ra vấn đề

"Ta đã nói không phải ta!"

Cung Viễn Chủy hung tợn nhìn về phía Phượng Thần Hy, lại quay đầu nhìn về phía ca ca

"Nếu chỉ dựa vào những thứ này mà kết tội Viễn Chủy đệ đệ là hung thủ sát hại Chấp Nhận cùng thiếu chủ thì không khỏi có chút gượng ép"

Cung Viễn Chủy thấy ca ca tin hắn thì trong lòng lại được tiếp sức mạnh, an tâm đứng bên cạnh ca ca

Nghe vậy, Cung Tử Vũ lại liếc nhìn qua Cung Thượng Giác hiện tại vẫn cực kỳ tỉnh táo

"Ai biết được, có thể là hắn muốn trải đường cho người nào đó thì sao?"

Nghe vậy, Cung Viễn Chủy lập tức nổi trận lôi đình, hoài nghi hắn thì thôi, vậy mà còn hoài nghi cả ca ca của hắn!!!?

Những năm nay, ca ca hắn vì Cung Môn hối hả ngược xuôi, chịu cực chịu khổ, Cung Tử Vũ chỉ là một tên phế vật chưa từng làm chút chuyện gì cho Cung Môn, còn suốt ngày trầm mê ở Vạn Hoa Lâu thì có tư cách gì oan uổng ca ca hắn!!!?

Đang muốn thay ca ca cãi lại, kết quả chính ca ca đã tự lên tiếng, không chút nổi nóng, thái độ đạm nhiên

"Ta nếu là muốn vị trí kia thì buổi tối đó sẽ không rời đi Cung Môn, nếu không như vậy thì vị trí Chấp Nhận cũng chưa chắc đã tiện nghi ngươi"

"Ngươi!"

Cung Tử Vũ thực sự rất nghẹn uất, Cung Thượng Giác vĩnh viễn đều là lý trí tỉnh táo, cao cao tại thượng, lại lúc nào cũng mười phần chiếm lý, tìm không ra sai sót

Cùng Cung Thượng Giác so sánh, hắn giống như là tôm tép nhãi nhép, làm hắn liên tục cảm thấy như một quyền lại một quyền đánh trên bông

Nhìn bộ dạng ngươi một câu, ta một câu này của ba vị thiếu gia Cung Môn thì Phượng Thần Hy không biết vì sao lại vì Cung Môn lo lắng

Loạn trong giặc ngoài, địch nhân lúc nào cũng nhăm nhe tấn công, nội bộ thì lục đục không tin tưởng lẫn nhau, cái dạng này thì Cung Môn lấy gì mà đấu với Vô Phong?

Phượng Thần Hy cảm thấy nếu bản thân nàng lúc không làm gì đó thì chuyện này không thể kết thúc nên lúc này đã đứng lên tự tiến cử, hòa hoãn không khí, phân tán sự tập trung vào việc đối đầu với nhau của ba người trước mặt

"Nếu Chấp Nhận đại nhân cùng hai vị công tử tin ta, không ngại đem chuyện này giao cho ta điều tra?"

Ba vị công tử nghe vậy thì bất ngờ, ánh mắt nhất trí nhìn về phía Phượng Thần Hy, trong mắt lộ ra hoài nghi không thể che giấu

"Cô?"

*

Chuyện hôm nay tạm thời đã được giải quyết, Phượng Thần Hy lúc này mới có thể về phòng, lúc canh y chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ

Cộp! Cộp! Cộp!

Phượng Thần Hy nghi hoặc, nửa đêm nữa hôm ai lại đến nữa? Cung Môn chả lẽ luôn thích làm phiền người khác vào nửa đêm vậy sao?

Mở cửa sổ, nàng lập tức đối mặt với gương mặt cá chết của Cung Viễn Chủy

"Đêm đã muộn vậy rồi, Chủy công tử vì sao đến đây? Lại còn lén lút như vậy nữa?"

Phượng Thần Hy thần sắc nhàn nhạt không rõ hỉ nộ nhìn Cung Viễn Chủy

"Ta..."

Bị Phượng Thần Hy hỏi như vậy, Cung Viễn Chủy nhất thời lúng túng khó mở miệng, chả lẽ nói hối hận vì vô lễ với nàng?

Trên đường trở về, hắn cứ nghĩ về hành động xoa cổ tay kia của Phượng Thần Hy, hình như thật sự đã làm nàng bị thương, cứ nghĩ như vậy mà hắn bất giác chuyển hướng về phía y quán, lúc tỉnh thần lại thì đã gõ cửa sổ gian phòng nàng rồi

Càng nghĩ Cung Viễn Chủy càng khó chịu, hắn quan tâm nàng như thế làm cái gì? Rõ ràng nàng đã chọn Cung Tử Vũ không phải sao?Hắn như vậy không phải quá nực cười?

Nhưng cho dù trong lòng hắn là có bao nhiêu phỉ nhổ bản thân thì miệng vẫn cứ ấp úng không nói được một lời

"Ta..."

Cuối cùng, Cung Viễn Chủy dứt khoát không nói, đem một lọ dược cao nhét vào trong tay Phượng Thần Hy, bản thân hắn thì xoay người trốn đi

". . . . . ."

Phượng Thần Hy đứng đó hồi lâu, hết nhìn về phía Cung Viễn Chủy rời đi thì nhìn về phía lọ dược cao trong tay

Lọ dược cao vẫn còn sót lại hơi ấm của thiếu niên khác hẳn với bàn tay lúc nào cũng lạnh lẽo như độc vật máu lạnh của nàng

Phượng Thần Hy nhìn lọ dược cao một lúc, mở nắp ra, lấy thuốc bôi lên cổ tay trắng nõn đang sưng đỏ kia, cảm giác mát mẻ trơn láng bao phủ lấy cổ tay, hương dược vị nhẹ nhàng lại thanh mát bao lấy nàng, có vẻ là thuốc tốt đấy



Nàng lại nghĩ về bộ dáng chạy trốn chạy chết kia của Cung Viễn Chủy, cười nhẹ

Vị Chủy công tử này...

Cũng đáng yêu đấy



°BIỆT VIỆN NỮ KHÁCH°

Một đêm qua đi, sáng hôm sau, lục ngọc thị vệ của Cung Tử Vũ - Kim Phồn, thị vệ thiếp thân của Cung Thượng Giác - Kim Phục và Cung Tử Thương nửa đường xuất hiện, 3 người đều xuất hiện trong sân của biệt viện nữ khách

Điều này khiến cho các tân nương đi qua đều nghị luận ầm ĩ, liền Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển ở trong phòng nhìn thấy cũng không nhịn được mà nghị luận vài câu

Thượng Quan Thiển thần sắc hiếu kỳ

"Cô nói xem, vì sao lục ngọc thị vệ của Chấp Nhận, thiếp thân thị vệ của Giác công tử và Đại tiểu thư Cung Tử Thương toàn bộ đều xuất hiện ở biệt viện nữ khách?"

"Không biết"

Vân Vi Sam thần sắc lạnh lùng, ánh mắt theo ba người nhìn về phía phòng của Phượng Thần Hy

"Tóm lại, không có gì liên quan đến chúng ta"

Thượng Quan Thiển theo ánh mắt của Vân Vi Sam cũng nhìn thấy gian phòng đang đóng chặt của Phượng Thần Hy

Nàng bỗng nhiên có chút tò mò, không biết Phượng Thần Hy đã dùng biện pháp gì để thu hút được sự chú ý của cả Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác

"Cô nói... vị Phượng cô nương này có phải cũng giống như chúng ta không?"

Đều là mật thám Vô Phong?

Vân Vi Sam thần sắc trầm ngâm

"Không xác định lắm"

Từ khi vào Cung Môn, Phượng Thần Hy là người ít cảm giác tồn tại nhất thậm chí là có thể nói là vô hình cho dù bản thân có tư dung tuyệt sắc có thể áp hết toàn bộ tân nương

Biểu hiện của nàng lúc nào cũng nhàn nhạt, từ đầu đến cuối lúc nào cũng là một bộ dáng cái gì cũng không liên quan đến nàng, không nói nhiều, không xem nhiều, không hỏi nhiều

Nàng giống như siêu thoát thế tục, cái gì cũng không quan tâm đến nàng, dạng người này thực sự không giống như mật thám mang theo mục đích gả vào Cung Môn

Lúc này, Thượng Quan Thiển thần sắc do dự nhìn Vân Vi Sam

"Chúng ta dùng hết toàn bộ vốn liếng mới thu hút được sự chú ý của Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác, thật sự sẽ không bị Phượng Thần Hy biến thành vô ích đấy chứ?"

Vân Vi Sam vẫn không nói gì chỉ là sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên nàng cũng có lo lắng như Thượng Quan Thiển



Sáng hôm sau, khi Phượng Thần Hy mở cửa, đối diện là cảnh tượng như thế này : Một nữ nhân ăn mặc hoa phục đang 'liếc mắt đưa tình' với lục ngọc thị vệ của Chấp Nhận, thị vệ thiếp thân của Giác công tử đang cố gắng cách hai người đang 'tương tương nhưỡng nhưỡng' kia ra xa nhất có thể

Nhìn thấy Phượng Thần Hy đi ra, Kim Phục mới cảm giác được 'giải thoát', không cần chịu 'độc hại' từ hai người kia

Kim Phục liền vội vàng tiến lên, đối với Phượng Thần Hy chắp tay, thái độ coi như cung kính

"Chấp Nhận đại nhân phái chúng ta đến hiệp trợ Phượng cô nương tra án"

Phượng Thần Hy nghe vậy thì mỉm cười lễ phép nhìn 3 người, nàng tự nhiên biết nàng có bản lĩnh thì có bản lĩnh nhưng chung quy chỉ là một người ngoài, Cung Môn sẽ không yên tâm để một người ngoài như nàng tra án, phái người đến 'hiệp trợ' mới là bình thường, chỉ là...

Phượng Thần Hy đem tầm mắt nhìn về phía nữ nhân ăn mặc hoa phục hắc hồng tinh xảo, dung mạo thanh tú mỹ lệ, dáng người yêu kiều có chút ngoài ý muốn, ở Cung Môn mà có thể ăn mặc hoa lệ lại trắng trợn táo bạo thân cận lục ngọc thị vệ của Chấp Nhận như vậy thì chỉ có Cung Môn Đại tiểu thư, Thương Cung Cung Chủ - Cung Tử Thương

"Tham kiến Đại tiểu thư, không biết Đại tiểu thư hôm nay vì sao lại tới?"

Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng không biết vì sao nàng lại cực kỳ có hảo cảm với vị Đại tiểu thư Cung Tử Thương này

Thật là kì lạ, từ khi bước vào Cung Môn, tâm thần của nàng cứ luôn có chút mất kiểm soát, không biết điều này là tốt hay xấu nữa

Phượng Thần Hy cử chỉ đúng mực, hành động quy củ, thái độ tôn trọng, giọng nói cũng tinh tế dễ nghe, điều này khiến cho Cung Tử Thương vốn hơi bất mãn vì Kim Phồn đẩy nàng ra tiêu tán hơn không ít, vốn muốn phản ứng lại nàng một chút nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Thần Hy, Cung Tử Thương ngây ra như phỗng không chút phản ứng, ngơ ngác nhìn nàng trong mắt chất chứa rung động mãnh liệt

Một lúc lâu sau vẫn chưa ai nói gì, Kim Phồn phát giác Cung Tử Thương có chút không đúng, nên nhẹ giọng gọi

"Đại tiểu thư..."

". . . . . ."

"Đại tiểu thư...?"

". . . . . ."

"Đại tiểu thư!"

"Hả...à, ờ có chuyện gì vậy?"

Nhận thấy bản thân thất thố, Cung Tử Thương liền hỏi qua vấn đề nhằm giảm bớt xấu hổ, dù gì cứ nhìn chằm chằm người ta cũng là việc vô cùng thất lễ

"Không biết Đại tiểu thư hôm nay vì sao lại tới?"

Phượng Thần Hy vẫn từ tốn hỏi lại, giọng điệu vẫn là loại không phập phồng như vừa nãy nhưng nghe kỹ một chút sẽ phát hiện ra ý cười ẩn dấu trong từng câu chữ



Cung Tử Thương sửng sốt một hồi, ho một tiếng, nghiêm túc nói

"Ta tự nhiên là tới hiệp trợ Phượng cô nương tra án"

Mặc dù lời nói chính nghĩa lẫm liệt nhưng ánh mắt lại vẫn dính lên người Kim Phồn, hiển nhiên ý không trong lời

Ánh mắt của Cung Tử Thương có điểm trắng ra, Phượng Thần Hy tuy là đầu gỗ nhưng rất thông minh liền minh bạch, Cung Tử Thương đây là ý của túy ông không ở rượu, nàng cười cười cười cũng không vạch trần

"Đại tiểu thư có thể hiệp trợ ta tra án, là vinh hạnh của ta"

Kim Phồn đứng một bên không nhịn được nữa, tức giận nói

"Đừng nói giỡn, Đại tiểu thư người làm sao tra án?"

Kim Phục đứng một bên gật đầu phụ họa, đừng đến lúc đó còn gây thêm phiền phức

Đối với Cung Tử Thương, Kim Phồn không dành lòng mắng nàng nhưng Kim Phục lại dám nói nàng như vậy thế là tay hướng về phía dao bên hông, chuẩn bị đánh nhau

Nhưng chưa thực hiện được lại bị Phượng Thần Hy ngăn cản

"Đại tiểu thư cũng là một mảnh thiện tâm"

Kim Phồn cũng đứng ra giữ gìn Cung Tử Thương

"Nàng tốt xấu là Đại tiểu thư Cung Môn, một hạ nhân như ngươi có tư cách gì nói nàng?"

Kim Phục đang im lặng nghe vậy bỗng nhiên trừng lớn, ánh mắt không thể tin nhìn về phía Kim Phồn

Chẳng phải là ngươi nói Đại tiểu thư sẽ không tra án sao?

Còn có, ngươi có phải hay không quên ngươi cũng là hạ nhân!!!

*

Phượng Thần Hy mang theo ba người cùng đến y quán, Bách Thảo Tụy của Cung Môn đều là do y quán điều phối, xảy ra vấn đề thì tự nhiên muốn tra từ y quán trước

Sở dĩ đêm qua không yêu cầu kiểm tra, một là bởi vì thời gian đã muộn, hai là bởi vì một số người trong lòng có quỷ, để thể hiện 'không thẹn với lương tâm' thì phần lớn đều là ban ngày làm việc xấu

Vì ai cũng cảm thấy ban đêm mới là thời gian sâu bọ hoạt động, cho nên sẽ đi ngược với tư duy bình thường

Tính toán thời gian thì hôm nay là có thể tra rõ mọi chuyện



°Y QUÁN°

Vừa tới nơi, Phượng Thần Hy liền lờ mờ ngửi thấy mùi hương đặc biệt trong không khí, thần sắc nàng cứng lại, thả nhẹ bước chân đi về phía truyền đến mùi hương

Đây là mùi hương Linh Hương Thảo bị đốt

Ba người còn lại mặc dù không khứu giác nhạy bén như Phượng Thần Hy nhưng thấy nàng thần sắc nghiêm túc, thả nhẹ bước chân đi về một phía thì cũng rõ nàng đã biết được cái gì, nên toàn bộ đều thả nhẹ bước chân đi cùng với Phượng Thần Hy

Vừa đến nơi, 4 người liền thấy một tràng cảnh, ở đình viện sau hậu viện, một hạ nhân đang đang bỏ bao thuốc vào vào chậu lửa, bên cạnh hắn lại một nam nhân trung niên đang liên tục đốc thúc

Ba người theo sau Phượng Thần Hy hiển nhiên nhận ra nam nhân trung niên kia, nhỏ tiếng gọi ra tên hắn

"Giả quản sự?"

Phượng Thần Hy giương mi lên, không nói gì

Kim Phục nhìn lại cảm thấy kì quái

"Hắn đang đốt thảo dược? Nhưng thảo dược hết hạn sẽ có người chuyên trách vận chuyển ra ngoài tiêu hủy sao lại vô duyên vô cớ nhóm lửa đốt trong y quán?"

"Không chỉ vậy"

Phượng Thần Hy lạnh nhạt nhìn về phía hai người đang đốt thảo dược

"Các ngươi xem tên dược liệu trên bao thuốc kia kìa, họ rõ ràng đang đốt Linh Hương Thảo nhưng trên bao thuốc lại ghi Thần Linh Hoa"

Cung Tử Thương nghe vậy thì lập tức nói

"Thế thì chờ cái gì, chúng ta nhanh đem bọn họ bắt lại thẩm vấn"

Lời nói của Cung Tử Thương vừa dứt, Kim Phồn và Kim Phục nhanh chóng hành động lại bị Phượng Thần Hy ngăn cản

"Không vội, chúng ta xem một chút"

Cái hạ nhân đang đốt lửa kia tay run vô cùng, đầu cũng chảy đầy mồ hôi, có chút chột dạ nhìn về phía Giả quản sự, giọng nói mang theo sợ hãi không thể che giấu

"Không bị phát hiện thật chứ? Nhầm lẫn dược liệu không phải việc nhỏ đâu..."

Giả quản sự bên cạnh hắn cẩn thận xem xét xung quanh, xác nhận không có người thì quay đầu nhỏ giọng quát tên hạ nhân kia

"Im ngay! Giữ mồm miệng cẩn thận vào cho ta, đốt sạch sẽ chút, ngay cả cái túi cũng đốt đi"

Giả quản sự nói xong liền muốn rời đi, lúc này Phượng Thần Hy cũng không cản Kim Phồn và Kim Phục nữa, hai người lắc người một cái, mỗi người khống chế một người

Lúc này, tên hạ nhân kia và Giả quản sự thật sự hoảng sợ rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.