13
Ta cũng không chết ngay, Tiêu Trầm Yến mời rất nhiều người đến chữa trị cho ta, ngay cả những du y* cũng mời tới, rốt cuộc cũng kéo dài sinh mạng của ta thêm ba tháng.
Ba tháng, cũng đủ để ta đưa thi thể của Tiêu Trầm Châu ra khỏi cung, tìm một nơi thích hợp hợp táng.
Ngày ta rời cung, Tiêu Trầm Yến cùng Thẩm Vân Thư đến đưa tiễn.
Theo sau là một vài thi vệ giúp ta kéo quan tài của Tiêu Trầm Châu.
Ta nhận lấy quan tài, quay đầu nhìn Tiêu Trầm Yến cười sáng lạn.
Ánh mắt hắn khẽ dao động, có chút thất thần nhìn ta.
Ta nhớ rõ ngày đó sau khi ta cùng Tiêu Trầm Yến hoan lạc, hắn ra ngoài nhận đồ từ một gã sai vặt, sau khi trở về lại ngẩn người nhìn ta.
"Vì sao lại là ngươi, là ngươi lén lút báo cho ta. không phải Vân Thư......?"
Vật kia chính là một phong thư, trên đó có mùi hương do chính ta chế ra. Hắn và ta dây dưa đã lâu, nên giờ tất nhiên có thể nhận ra.
Ta mỉm cười, cúi đầu, "Thiếp chính là cảm thấy được, điện hạ không nên chết."
"Thái bình vốn là do tướng quân quyết định, không còn tướng quân thì sao có thái bình....."
"Nhưng thế gian đều nói, ca nữ không biết nỗi đau mất nước..... "
"Điện hạ cũng giống người trong thế gian, coi Trinh Nhi là loại người như vậy sao?" Ta nhìn lên, đáy mắt ngấn lệ.
Trong mắt hắn hiện lên một tia vừa đau lòng vừa thương yêu, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cai-nguyet-quang/3318074/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.