11
Ta há miệng, đang muốn hỏi lại Tiêu Trầm Châu thì không hiểu vì sao thất khiếu cũng bắt đầu chảy máu.
Hắn lúc này mới chú ý tới ta, hơi liếc mắt nhìn ta một cái, sốt ruột gọi ngự y, "Mau tới xem Trinh phi."
Ta cự tuyệt, nuốt xuống máu trong miệng, hỏi hắn, "Bệ hạ...... Bệ hạ hứa cho ta làm Hoàng hậu?"
Hắn không nói gì, xung quanh cũng đã có công thần bắt đầu nhỏ giọng nói:
"Một phi tử ô uế, sao xứng làm hoàng hậu?"
"Một yêu phi, cũng nực cười nghĩ tới ngôi vị Hoàng hậu?"
"Cha nàng ta chỉ là một viên quan thất phẩm, lại không có con nối dõi......"
Từng chữ từng lời đâm vào tai ta, nhưng Tiêu Trầm Châu cũng không ngăn lại.
Đáng ra ta nên hiểu, bọn họ chẳng qua thay Tiêu Trầm Châu nói ra những lời thật sự trong lòng hắn.
Cổ họng ta đầy vị máu tanh tanh ngọt ngọt, vẫn muốn hỏi lại hắn lần nữa.
Rốt cục hắn cũng mở miệng, "Tiểu Trinh Nhi, ngoan, hoàng hậu chỉ có thể là nàng ấy......"
Hoàng hậu chỉ có thể là nàng ấy......
Hóa ra, tất cả đều là lừa gạt ta sao?
Ngay cả việc cứu ta, cho ta một tia nắng ấm, cũng chỉ là lừa ta?
Ta ngu ngốc cười lạnh, máu cùng nước mắt rơi xuống, từng giọt tan vào miệng ta, vừa ngọt vừa chát, lúc này hắn mới nhận ra là ta không ổn.
Hắn có chút hoảng loạn, đạp ngự y một cái, "Còn không mau lên?!"
Khi ngự y vừa tới, ta cũng không gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cai-nguyet-quang/3318072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.