Chương trước
Chương sau
Ngay lập tức Thôi Phó Quân liền mở miệng, nói: "Quả nhiên, chính ngươi đã đầu độc ngài ấy!"
Bắc Đường yêu nhướng mài nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì nữa?"
"Vừa rồi, đại phu đã nói rất rõ ràng, nếu bàn tay đã dính độc, thì lòng bàn tay sẽ sưng đỏ, cho dù có nhiễm một lượng nhỏ, thì chắc chắn cũng sẽ sưng tấy lên, mà bây giờ, đôi tay của ngươi, chứng cứ xác thật như vậy, ngươi còn lời nào để nói nữa?" Thôi Phó Quân gay gắt chất vấn hắn.
Thanh Dã nhìn Bắc Đường Yêu, trong ánh mắt lóe lên một chút quỷ quyệt, trầm mặc không nói.
"Quân trưởng đại nhân đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại có thể ra tay ác độc đến như vậy chứ?" Thôi Phó Quân chất vấn.
"Đúng thế, phải giết hắn để trả thù cho Quân trưởng!" Một người nào đó trong Thần Vũ Quân ở bên dưới nhìn lên hét to.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giơ vũ khí lên: "Giết hắn! Phải giết hắn!"
Sắc mặt của Tiêu Hướng Vãn có chút khó coi, Thanh Dã, ngươi quả nhiên rất có thủ đoạn mà, nếu công tử thật sự trúng kế ngươi, nhìn cảnh tượng hôm nay, e rằng chết không toàn thây rồi!
Tiêu Hướng Vãn cau mày và giơ tay lên, trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng xuống.
Tiêu Hướng Vãn mở miệng nói: "Ta nghĩ rằng, đã có một chút hiểu lầm ở đây, sáng nay nha hoàn Liễu Chi của ta, đi ra ngoài mua phấn hồng cho ta, trên đường trở về vô tình làm rơi bột phấn, đúng lúc gặp được vị công tử này, huynh ấy đã giúp cô ta nhặt lên, cho nên, ta nghĩ, màu đỏ trên tay của huynh ấy, không phải là do chất độc tạo thành."
Lời nói của Tiêu Hướng Vãn đã khiến cho mọi người trong lúc nhất thời phải trố mắt nhìn nhau, tựa hồ có chút khó hiểu, trong thời gian ngắn lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Tiểu thư, gần đây nô tài có nghe nói, cô đối với vị công tử này qua lại rất thân thiết, nhưng Quân trưởng vẫn luôn một lòng với cô, vì sao cô có thể bênh vực một kẻ không rõ lai lịch như thế chứ? Ta nghĩ, nếu như đốc công có ở đây, thì sẽ không cho phép điều này xảy ra đâu!"
Thôi Phó Quân nói những lời chánh trực, lời này nói ra còn khiến cho mọi người tăng thêm sự căm ghét đối với Bắc Đường Yêu.
"Thật là càn rỡ! Xem ra, khi nghĩa phụ ta không có ở đây, các ngươi liền dám không để ta vào mắt." Giọng điệu của Tiêu Hướng Vãn có chút lạnh lùng, mặc dù người ở phía dưới không dám làm ầm ĩ, nhưng trong lòng thì đều không cảm thấy thuyết phục.
Lúc này, Bắc Đường Yêu mới âm u mở miệng nói: "Nếu các chư vị đều đã chắc chắn rằng ta là kẻ gây nên, vậy chi bằng hãy kiểm tra một phen xem sao."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, Tiêu Hướng Vãn gật đầu nói: "Đi lấy một chậu nước đến đây."
Chẳng mấy chốc, người nha hoàn đã bưng đến một chậu nước, mọi người chỉ thấy một đôi bàn tay thấy rõ những khớp xương đang được lau rửa trong chậu nước, sau khi rửa sạch vài lần, rồi dùng khăn bông lau khô, miếng vải bây giờ cũng đã lấm tấm một vài vết đỏ hồng. Và đôi bàn tay của người nam nhân đó đã khôi phục lại sự trắng sáng ban đầu vốn có của nó.
Tiêu Hướng Vãn mở miệng nói: "Vừa rồi, đại phu cũng đã có nói, loại độc này dính lên tay, sẽ khiến bàn tay bị sưng đỏ, bây giờ lòng bàn tay của vị công tử này đã trắng bệch và không hề có dấu hiệu bị nhiễm độc, ta tự hỏi, bằng chứng này, đã đủ chứng minh lời ta nói là sự thật chưa?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán xôn xao, nhưng Bắc Đường Yêu đã lên tiếng trước, nói với vị đại phu: "Ta nghĩ, nếu chất độc bị dính vào lòng bàn tay, cho dù có rửa sạch, thì nó cũng sẽ không biến mất ngay lập tức, ngài nói, ta nói đúng chứ?"
Đại phu xoa xoa mồ hôi trên trán, liếc nhìn Thanh Dã đang nằm trên nền đất, gật đầu nói: "Phải.. Đúng là như vậy.. Độc dược lưu lại trên da quá lâu, cho dù có rửa sạch hết đi nữa, trên lòng bàn tay cũng sẽ còn lưu lại vết đỏ và một chút sưng tấy."
Thôi Phó Quân cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Thanh Dã mệt lã người đang nằm trên nền đất, mọi chuyện sau lại biến thành như vậy, lúc Quân trưởng giao phó cho hắn, thì đã nói rằng đôi tay của Bắc Đường Yêu chắc chắn sẽ bị sưng đỏ, nhưng bây giờ, lại biến thành bột phấn má hồng.
"Thôi Phó Quân, ngài còn gì để nói không hả!" Tiêu Hướng Vãn hỏi lại một cách gay gắt.
Trong lúc nhất thời, Thôi Phó Quân có chút lúng túng, cúi đầu xuống, ấp úng nói: "Nô tài.. Nô tài đã hiểu lầm vị công tử này.."
Bắc Đường Yêu âm u nói: "Hiểu lầm? Ta còn cho rằng, ngươi chính là kẻ gian trá nhưng lại kêu người đi bắt trộm! Là kẻ đã gài tang vật để hãm hại ta!"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
"Cho đến bây giờ, ta chưa bao giờ nói lời ngậm máu phun người, nhưng đối với một số người có mưu đồ, lòng lang dạ thú để hại chủ tử, thì lời ta nói, chưa chắc đã là thật!"
"Ngươi.. Ngươi!" Mặt của Phó Tướng Quân giờ đã phồng lên như gan lợn.
Bắc Đường Yêu bóp lấy cổ tay hắn, mọi người đã nhìn thấy dưới lòng bàn tay hắn ta đang bỏ bừng và sưng tấy, trong lúc nhất thời, Thôi Phó quân liền thất sắc sững sờ, sao có thể được? Tay của hắn sao lại bị sưng tấy lên được..
Vẻ mặt không dám tin của Thôi Phó Quân nhìn về phía Thanh Dã, trong mắt Thanh Dã cũng thoáng qua một tia kinh ngạc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tay của Bắc Đường Yêu thì không có gì, nhưng tay của Thôi Phó Quân thì đang bị sưng tấy lên.
Thanh Dã đỡ ngực muốn đứng dậy, nhưng chẳng hiểu vì sao, ngực của hắn lại đau nhức dữ dội, chỉ cảm thấy cơn nóng hừng hực, so với cơn đau toàn thân của hắn, thì trong lòng hắn càng rối loạn bất an hơn, mọi chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của Thôi Phó Quân, trong long Thanh Dã lóe lên một tia lo lắng, lo lắng hắn sẽ nói ra chuyện này, nên đã lắc đầu với hắn.
Nhưng Bắc Đường Yêu đã đứng kế bên của Thôi Phó quân, và đúng lúc ngăn cản ánh mắt củaThôi Phó Quân nhìn về Thanh Dã.
Nhân cơ hội Bắc Đường Yêu nhẹ giọng nói: "Ngươi thật quá ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng Thanh Dã muốn đối phó với ta sao? Ta chỉ là một kẻ tiểu tử không quyền không thế, hắn đối phó với ta làm gì? Cái mà hắn muốn, đó chính là trừ khử ngươi, vì thế mới liên thủ với ta diễn ra một màn kịch hay này, ngươi nhìn ngươi xem, bây giờ mục tiêu chịu đả kích của mọi người, chẳng phải là ngươi sao. Giờ ngươi phải làm cách nào để rửa sạch tôi danh của mình đây? Ta thực sự lo lắng cho ngươi đó."
Thôi Phó quân vẻ mặt không dám tin nhìn người nam tử yêu mị ở trước mặt, những lời nói đó nặng nề đập vào trong lòng hắn, cho dù hắn không muốn tin.. nhưng giọng điệu bình tĩnh của tên nam nhân này, từng câu từng chữ dường như đều rất chân thực.
Phải rồi.. Bắc Đường Yêu chẳng qua cũng chỉ là một thứ vô danh tiểu tốt, Thanh Dã làm sao có thể phí hết tâm tư mà đi diệt trừ hắn.. Cho dù, có vì Tiêu Hướng Vãn, hắn muốn loại bỏ Bắc Đường Yêu đi chăng nữa, thì cũng chỉ khiến Tiêu Hướng Vãn càng thêm căm thù hắn, và sẽ không chấp nhận hắn hơn.
Hóa ra, thứ hắn muốn, chính là loại bỏ mình..
Khóe miệng của Bắc Đường Yêu nở ra một nụ cười lạnh: "Có trách thì chỉ trách ngươi là một Phó tướng quân trong Thần Vũ quân có quá nhiều danh tiếng, chẳng lẽ ngươi không biết còn có một câu nói là, công lao lấn át cả chủ sao?"
Vẻ mặt của Thôi Phó quân vô cùng kinh hãi, trên vẻ mặt đầy sự đau khổ, không thể tưởng tượng được, hắn luôn một lòng trung thành, thần phục Thanh Dã, nhưng Thanh Dã lại muốn giết chết hắn! Nhưng ngẫm lại, Thanh Dã lạnh lùng và có chút kiêu ngạo, các binh sĩ của Thần Vũ quân vẫn luôn hết sức kính sợ Thanh Dã, còn hắn từ một thị vệ bình thường được tấn thăng, cũng thường xuyên hòa đồng với bọn họ. Thậm chí Thanh Dã cũng đã từng nói với hắn: "Thôi Hạn, xem ra mọi người đều rất thích ngươi.. Ta lấy làm vui mừng cho ngươi đó.."
Thanh Dã quay người sang bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của Thôi Phó quân càng ngày càng khó nhìn hơn, cặp mắt cũng đã đỏ lên, trong lòng thoáng qua một chút bất an, không biết Bắc Đường Yêu đã nói gì với hắn rồi.
Thôi Phó quân nặng nề đụng vào người của Bắc Đường Yêu, khuôn mặt giận giữ đi đến chỗ Thanh Dã.
Bắc Đường Yêu rũ xuống đôi mắt, trong mắt thoáng qua một tia cười lạnh, hắn cũng không vội quay lại để xem một màn kịch hay sắp được diễn ra.
Ngước mắt nhìn lên, liền nhìn thấy một vị thiếu niên mặc trang phục màu đen anh tuấn phong thần, giữa biển người mênh mông, trong mắt hắn, chỉ thấy được một mình nàng đang đứng đó.
Không đợi Thanh Dã kịp mở miệng, Thôi Phó Quân liền quay đầu lại, hướng về mọi người nói: "Ha ha ha.. Thanh Dã, ta một lòng trung thành vì ngươi, trời đất có thể chứng giám, không thể ngờ được, ngày hôm nay ngài lại muốn hãm hại ta! Nếu ngài muốn lấy mạng của ta, thì cứ trực tiếp mà đến lấy, cần gì phải khiến ta thân bại danh liệt như thế này chứ!"
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Thanh Dã, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, Bắc Đường Yêu đã nói gì với hắn? Tại sao hắn lại phản ứng như thế này! Thanh Dã muốn mở miệng ngăn hắn lại, nhưng không hiểu vì sao, máu tươi không ngừng phun ra từ khóe miệng hắn, hắn chỉ có thể liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.
Ai ngờ, Thôi Phó Quân lại không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn xuống mọi người nói: "Phải, ta quả thật đã chạm vào khôi giáp! Nhưng độc thì không phải do ta làm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.