Ngu Vãn Ca dần dần tỉnh táo lại, nhìn người nam tử trước mặt, dao găm trong tay dần dần tuột ra, nàng từ từ nhắm mắt lại, rồi lần nữa mở ra.
Nàng muốn thoát khỏi vòng tay của người nam nhân này, nhưng người nam tử ấy thì cứ như một con gấu túi, cứ quấn lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng: "Đừng đi."
Ngu Vãn Ca cũng không nói gì thêm, thực sự mà nói, nàng cũng không thích kiểu vướng víu, dây dưa như thế này đâu, nó tựa như cho nàng một cảm giác, đời đời kiếp kiếp không thể tránh thoát được.
Bắc Đường Yêu mỉm cười và nói: "Nàng làm ta bị thương, rồi lại bỏ ta mà đi, chẳng ngó ngàng gì tới ta sao?"
Một giọng nói khàn khàn mang theo hương vị nũng nịu và quyến rũ, khiến cho người ta, bất tri bất giác lòng cũng mềm đi.
Ngu Vãn Ca nhìn vết máu ở trên cổ hắn, rồi nói: "Ta đi tìm thuốc cho ngài."
Bắc Đường Yêu cũng không đáp lại, nhưng cũng không có định buông tay: "Ta mệt quá, ngủ thôi."
Cuối cùng, Ngu Vãn Ca cũng nhẹ nhàng dựa vào lòng của người nam nhân ấy, sau một hồi im lặng, nàng từ từ nhắm mắt lại và nói: "Sau này, ngài đừng gọi ta là Ca Nhi nữa."
"Được."
Ôm lấy cơ thể mềm mại của người con gái ấy, thật khiến trái tim của Bắc Đường Yêu an tĩnh đến lạ thường, hắn không còn cảm giác lạnh lẽo và khó chịu nữa, nhưng cái tên đó vẫn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, Hách Liên Thành, người đó là ai.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ca-phi/1052499/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.