Trên người Uông công công mặc trường bào viền kim ty đen đỏ, thắt lưng được làm bằng ngọc trắng và khắc hình đầu hổ vàng, hai hàng lông mày đen bay xéo đến mái tóc, hốc mắc trũng sâu, thoạt nhìn liền biết là một người có lòng dạ tàn nhẫn và độc ác.
Ngu Vãn Ca và Bắc Đường Yêu bước ra, ngăn cản đường đi, quỳ trước mặt Uông Trực và nói: "Tham kiến Uông công công."
Tiểu thái giám trước người của Uông Trực liếc nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không đổi, thì liền tiến lên nói: "Các ngươi là người ở đâu?"
Bắc Đường Yêu mở miệng nói: "Nô tài là Bắc Đường Yêu, ngưỡng mộ đại danh của Uông đại nhân đã lâu, hôm nay đặc biệt đến đây cầu kiến".
"Hửm? Bắc Đường Yêu?" Uông Trực nhướng mi, quan sát y phục của Bắc Đường Yêu từ trên xuống dưới, tiểu thái giám ở bên cạnh thì thào điều gì đó vào tai của Uông Trực, hắn nhướng mày, trong mắt lóe lên ý tứ sâu xa.
"Bắc Đường Yêu, có họ của hoàng tộc, ngươi là người của Hoàng thất, sao có thể quỳ trước gia gia ta chứ?" Vẻ mặt Uông Trực kiêu ngạo, tuy nói như vậy, nhưng cũng không có ý định bước xuống kiệu.
"Công công quyền cao chức trọng, người trong hoàng thất, có được mấy người có thể chống đỡ được như ngài? Nếu không phải công công vì Bắc Yến mà *yên tiền mã hậu, vất vả chính sự, thì Bắc Yến sẽ không có được sự thái bình hưng thịnh như ngày hôm nay, chỉ một cái quỳ của nô tài, thì có ảnh hưởng gì?" Bắc Đường Yêu nhìn xuống, cung thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ca-phi/1052495/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.