Ngu Vãn Ca nhìn Tiểu Phúc Tử ngã trên nền đất, cuối cùng cũng dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong phạm vi quyền lực, thì bề trên dường như luôn thích lấy máu tươi và tính mạng của người khác để làm nền tảng của quyền lực. Khi bạn đã lún sâu vào vòng xoáy quyền lực, nếu không thể trở thành một kẻ thống trị, thì bạn chỉ có thể bị người khác chi phối. Và đây, có lẽ chính là một cuộc sống đầy máu chó mà người ta thường hay gọi.
Bỗng nhiên, gian điện kế bên của Ông Hòa Cung đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa bốc lên cực nhanh, gào thét dữ dội trong cơn gió lạnh, phun ra những ngọn lửa đỏ khổng lồ.
"Cháy rồi! Cháy rồi! Mau! Mau đi lấy nước lại đây! Mau lên!"
Vì là mùa đông nên các dòng sông hay suối đều bị đóng băng, cho nên cung nữ và thái giám đều phải xách các thùng nước chạy ra hồ giếng gần đó, vừa chạy vừa la hét, trong lúc nhất thời gây ra một trận hoang mang hỗn loạn mãi không ngớt.
Nhìn ngọn lửa bên ngoài, Ngu Vãn Ca buột chặt chiếc áo choàng, không nhanh không vội, thừa dịp mọi người đang hỗn tạp, đẩy cửa bước ra.
Lúc này, Uông Trực đang ngồi ở trên chiếc kiệu ghế, phía dưới chân ghế, là tám con tiên hạc. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, khắp người tỏa ra sự tàn nhẫn, hung ác. Còn Hạ Trình, đang ngồi ở kiệu ghế bên cạnh, rất dè dặt và thận trọng phục dịch hắn.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, từ đằng xa đã nhìn thấy ngọn lửa từ phía Ông Hòa cung bốc tới, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ca-phi/1052486/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.