Sốt sắng cả một ngày, mặt trời cũng đã xuống núi, ba người Tạ Nhược Hi tay không trở về, quyết định bàn bạc đối sách thay vì mò kim đáy bể.
Nói là bàn bạc đối sách nhưng ba người chỉ trầm mặc nhìn xuống thị trấn nhỏ qua cửa sổ khách trạm, ngồi cả buổi chẳng nói chẳng rằng.
Đến khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, Tạ Nhược Hi mới lên tiếng: "Hai người hoài nghi là ai làm?"
Tạ Khải Vũ nhanh miệng đáp: "Hội Đoạt Long?"
Mộ Dung Thành lại nghĩ cái khác: "Yêu thú?"
Tạ Nhược Hi nghe xong hai ý kiến liền đưa tay lên day trán, thứ nhất hội Đoạt Long là Linh Sư, không thể có yêu khí được, vả lại họ đủ năng lực để tóm cả nhóm sáu người nhưng tại sao chỉ bắt ba người kia đi? Thứ hai các loại yêu thú có yêu khí khá mạnh, cho dù bắt xong người rồi rời đi thì yêu khí cũng không thể lập tức tan biến được, phải chăng có thứ khác tác oai tác quái?
Thế thì rốt cuộc là thứ gì chứ?
Đột nhiên Tạ Khải Vũ cất lời: "Hay là chúng ta đến nơi khác hỏi thử đi?"
Người trong thị trấn này đều không biết gì hết, vậy không bằng đến nơi khác hỏi xem có từng phát sinh loại chuyện tương tự trong khu vực này hay không.
Cảm thấy hợp lý, ba người lập tức thu dọn hành lý, trả tiền trọ rồi lên đường.
Đi được một lúc, họ bắt gặp một chùm lửa sáng rực phía xa xa, đến gần mới thấy, là một tiểu quân đội khoảng ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-binh-truyen/2973987/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.