Nàng đảo mắt nhìn vào trong hang, hang không sâu chỉ là bên trong có một phiến đá có khắc chữ, hang đá này được tạo ra chắc hẳn là để che mưa khuất nắng cho cái phiến đá đó. Nàng nâng lên một thanh lam băng phát sáng để đọc được chữ trên phiến đá.
"Vụ Sơn"
Tạ Nhược Hi nhíu mày, đây là sợ người ta không biết nơi này là núi Vụ Sơn sao?
Mộ Dung Thành quan sát xung quanh một lúc, dường như đã xác định được vị trí mà lần nữa nắm lấy cổ tay Tạ Nhược Hi kéo nàng đi.
Nàng nghi hoặc: "Định đi đâu?"
Hắn lười biếng đáp: "Đi tìm đường mòn lên núi."
Dù sao cũng không biết gì nên Nhược Hi phó mặc luôn cho Mộ Dung Thành thích đi đâu thì đi. Tuy vậy nhưng từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn có một cảm giác bất an khó tả, phải đề cao cảnh giác rồi!
Sương mù trắng xóa cộng thêm hai bên đường mòn đều có rừng cây âm u khiến cho không gian bỗng chốc nặng nề đến lạ.
Chắc sẽ không có thứ gì đột nhiên nhảy ra đâu..
Nhỉ?
Trong khi nàng còn đang để hồn ở tận trên chín tầng mây thì bất chợt một mũi tên mang theo hỏa linh mạnh mẽ lao tới hai người nọ.
Tạ Nhược Hi lạnh tóc gáy, giật mình quay người, vừa lúc thấy một tấm khiên hừng hực hỏa khí chắn trước người mình cản lại mũi tên kia.
Hai người lia mắt lờ mờ nhìn thấy mấy chục thân ảnh màu đen đang đứng trên các cành cây hai bên rìa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-binh-truyen/2973983/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.