Nghe được lời này, nam nhân nọ bỗng quay đầu nhìn Tạ Nhược Hi khẽ nhếch mày.
Vận đào hoa từ đâu lăn ra thế này?
Tạ Nhược Hi nuốt nước bọt, lúng túng trốn khỏi ánh mắt dò xét của Mộ Dung Thành, trong đầu không ngừng nhảy số nghĩ ra hàng trăm lời biện minh cho tình huống này, kết quả là chọn đại một câu nghe có vẻ hợp lý.
"Ngươi.. vị thiếu gia này, ngươi nhận nhầm người rồi đó!"
Tên mập thấy nàng không chịu nhận, lại núp sau lưng một nam nhân khác, cử chỉ mờ mờ ám ám, đoán chừng có quan hệ không bình thường, hắn không cam tâm để đóa hoa mình để ý bị kẻ khác ngắt trước, lập tức ra vẻ đáng thương nhắc đến "kỷ niệm" duy nhất của hai người.
"Ta làm sao có thể nhận nhầm nàng được chứ mỹ nhân, trong đêm giao thừa hai năm trước ở thành Huyền Châu là chính nàng đã xả thân cứu.."
"Này!" Không đợi hắn nói hết câu, Tạ Nhược Hi vội vàng hét lên ngắt lời hắn khiến người đi đường cũng chú ý phần nào. Nàng quả thật đã lén xuống núi từ hai năm trước nhưng không để bất kỳ ai biết hết, ấy vậy mà tên mập kia lại khai ra cho Mộ Dung Tặc nghe thấy mất rồi, sớm biết thế lúc đó đã không cứu cái chum khổng lồ xui xẻo chết tiệt nhà ngươi!
Cái chum khổng lồ: "Mỹ nhân, ta đối với nàng là nhất kiến chung tình, có trời đất chứng giám, nếu đã vậy không bằng nàng cho ta cơ hội lấy thân báo đáp đi."
Tạ Nhược Hi nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-binh-truyen/2973968/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.