Mở choàng mắt sau cơn mê man, Tạ Nhược Hi cảm giác đầu đau như búa bổ, toàn thân lạnh lẽo vô lực.
Nàng cố gắng tỉnh táo lại, chống đỡ thân xác mệt mỏi ngồi dậy, đảo mắt đánh giá cảnh vật xung quanh, đại khái đoán được bản thân đang ở trong một khoang tàu lớn màu đen, cửa sổ hé mở lộ ra mặt biển xanh thẫm cùng vài tầng sóng trắng xóa, bên trong khoang là bàn ghế chạm khắc hoa văn, vật trang trí xa hoa đắt tiền, mặc dù phô trương nhưng cách bày biện lại đủ thanh nhã, không gây chướng mắt ngược lại đem đến cảm giác dễ chịu khi nhìn vào.
Tạ Nhược Hi thầm nghĩ kì lạ, tàu của họ sớm đã bị sóng thần đánh nát, giữa đại dương mênh mông kiếm đâu ra con tàu hoa lệ như thế này?
Chẳng lẽ ông trời phù hộ cho một phú thương tình cờ đi ngang qua đó chứ?
Chắc không trùng hợp vậy đâu.. nhỉ?
Còn đang ngẩn ngơ trong dòng suy nghĩ mơ hồ của mình, Tạ Nhược Hi bị tiếng nói chuyện bên ngoài làm giật mình, vội vàng nằm xuống giả vờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh nhằm dò xét tình hình.
Hai nam nhân lần lượt mở cửa bước vào khoang, xác định nữ tử trên giường vẫn chưa tỉnh lại liền ra bàn ngồi uống trà nói chuyện.
"Này Mộ Dung, may mà huynh liệu sự như thần, chuẩn bị sẵn con tàu này để phòng hờ bất trắc, nếu không thì chuyến này một đi không về được rồi." Tạ Khải Vũ hăm hở khen ngợi vị huynh đệ này của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-binh-truyen/2973965/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.