Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau thi giữa kỳ bắt đầu, tất cả các học sinh của Thiên Hồn học viện đều phải tham gia, học sinh các năm sẽ thi khác ngày nhau. Ngày đầu tiên là của năm nhất, cũng là ngày đáng xem nhất, bởi năm nhất hiện tại là tinh hoa của tất cả các thế lực tụ họp lại.
Thi giữa kỳ thì luật lệ cũng vô cùng đơn giản, tổ đổi nào dám triệu hồi ra một cánh cổng cùng đẳng cấp với mình, tiêu diệt toàn bộ và không để bị thương thì coi như hoàn thành. Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, những tổ đội không đủ sức thì chủ động lui khỏi kỳ thi. Đón chờ những người bỏ thi là khối lượng bài tập khổng lồ, cùng những môn học bắt buộc phải tham gia.
Số lượng những người không tham gia kỳ thi lại chiếm tới hai phần, bọn họ phần lớn có thiên phú tốt, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu không được nhiều. Cũng có người tu vi tăng quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không có thời gian để làm quen nên chủ động bỏ cuộc.
Những tổ đội còn lưu lại phần lớn có sức chiến đấu cực kỳ mạnh, đều đã thử qua mở cổng để đánh nhau với quái vật cùng cấp độ. Ngoại lệ, có một vài tổ đội thậm chí còn thử vượt cấp chiến đấu, nếu chiến đấu với quái vật ở cổng có tu vi thấp, bọn họ còn có thể vượt cổng đi sang thế giới bên kia để đồ sát.
Kỷ lục chiến đấu hiệu quả nhất đến hiện tại là của Băng Mị, năm người trong tổ đội của nàng đều có Vương Vị. Chiến Vũ Thiên Nhân giống như một cỗ xe tăng đi trước, thu hút toàn bộ sự chú ý của quái vật, Diệt Thiên Thần bảo vệ tổ đội cực tốt. Chu Vũ học thêm trận pháp và phù đạo, tận dụng rất tốt khả năng khống trận của mình. Hắc Tử Nghiên thì cứ như một khẩu pháo hạng nặng, một mình nàng xuyên qua, dùng Nanh Quỷ chém tan tất cả.
Tổ đội của Thiên Tiếu dù đã rất tích cực nhưng cũng chỉ xếp hạng mười, bốn cô gái sức chiến đấu cũng chỉ thuộc dạng trung bình khá. So với thiên tài bình thường thì hoàn toàn vượt trội, tổ đội với Thiên Tiếu thì bọn họ hoàn toàn không theo kịp tiết tấu. Nhiều lần bước qua cổng, nhưng do phải bảo vệ bọn họ khiến cho Thiên Tiếu không làm gì được, bị đẩy ngược về.
Cũng chính vì lý do này, Tây Phương Bất Khả hiện tại vô cùng lo lắng, nàng sợ biểu hiện của mình ảnh hưởng tới Thiên Tiếu. Một người giống như không để ý người khác, Bắc Phương Bất An cũng ý thức được thực lực của mình đang quá yếu. Thiên Tiếu tổ đội với bốn người chẳng khác nào đeo gông vào chân.
Thiên Tiếu xoa đầu của hai nàng cười nói:
“Hết sức là được, kết quả không quan trọng, cố gắng đừng để bị thương rồi bị loại là được. Kể cả nếu có bị thường thì chú ý nhau, hồi phục trước khi đóng cổng thì chúng ta cũng coi như qua ải. Các ngươi phải cố lên, bài tập của ta đã rất căng rồi, thêm nữa chắc chết mất.”
Mấy nàng rất muốn cười nhưng họ cười không nổi, ai biết mình sắp trở thành gánh nặng cho người khác lại vui vẻ cho được. Thiên Tiếu tỏ ra bình thản vậy thôi, trong lòng lại đang vô cùng lo lắng, hy vọng quái vật xuất hiện lần này đừng quá mức khó chịu, như thế hắn có thể xoay sở được.
Diện tích có hạn thế nên không thể mở cổng thật sự, thay vào đó bọn họ sẽ mở công mô phỏng bằng Thiên Địa Bàn. Quái vật sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, độ khó cũng không khác gì mở cổng bình thường, các tổ đội đều tỏ ra vô cùng căng thẳng, bọn họ cố gắng hai tháng chỉ để chờ ngày thể hiện trước mặt trưởng bối.
Để tăng độ hấp dẫn Mộ Bạch lên tiếng:
“Vòng đầu tiên nếu có trên năm trăm tổ đội vượt qua thì lễ hội thường niên của Thiên Hồn học viện sẽ được kéo dài thêm hai ngày. Nếu có trên một ngàn tổ đội vượt qua thì con số này sẽ là năm ngày, trường hợp xuất hiện trên năm ngàn tổ đội thông qua thì sẽ có hẳn một tuần để xả hơi trong lễ hội.”
Hơn mười vạn đệ tử năm nhất, cứ năm người là có một tổ đội, trừ bỏ đi hai thành có thực lực yếu bỏ thi thì vẫn còn hơn 16 ngàn tổ đội. Điều này có nghĩa chỉ cần chưa tới một phần ba số tổ đội thông qua được vòng đầu tiên, bọn họ sẽ có một tuần tổ chức lễ hội, thoải mái vui chơi không cần lo đến bài tập nữa.
Bình thường mọi người đều quay cuồng trong học tập, lễ hội chính là cơ hội để kiếm lấy người yêu, đây là cơ hội hiếm có đối với năm nhất bởi nó dựa theo kết quả khảo hạch. Các đàn anh, đàn chị khóa trước hoàn toàn không thể thông qua được, thường phải chờ tới năm hai mới có thể tham gia lễ hội.
Băng Mị nghe tới nghỉ giải lao một tuần thì ánh mắt sáng lên, nàng ta chạy tới bên cạnh Thiên Tiếu khẽ giọng nói:
“Ngươi phát biểu cái gì đó đi, sức ảnh hưởng của ngươi lớn như vậy, tinh thần của mọi người sẽ tăng cao hơn rất nhiều đấy. Nhiều người quá lo lắng, bình thường thể hiện khi thực chiến rất tốt, vào trong kỳ thi sợ họ bị áp lực tâm lý dẫn đến sơ xuất.”
Thiên Tiếu có chút bối rối:
“Có nhất thiết phải như thế không?”
Băng Mị nheo mày, không cần nói hắn cũng hiểu được ý nàng, cô nàng này đang rất muốn nghỉ rồi. Không chịu làm theo nàng nhất định sẽ dỗi, lúc đó hắn ta sẽ rất mệt mỏi, hắn ta phải xử lý thật là khéo mới được.
Chu Vũ ôm lấy Thiên Tiếu nũng nịu:
“Ngươi nếu giúp mọi người lên tinh thần, tối nay cửa phòng ta mở cả đêm cho ngươi.”
Ban đầu còn không thích Thiên Tiếu, bây giờ chuyện còn nguyên đai nguyên kiện của Chu Vũ lại trở thành trò hề trong đám nữ nhân. Chu Vũ cũng không muốn bị cho ra rìa, nàng cũng thừa biết Thiên Tiếu sợ tính cách của nàng, thế nên nhất định phải chủ động, sớm ngày danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của Thiên Tiếu.
Thấy áo của mình bị kéo, Thiên Tiếu quay lại thì thấy Cầm Vân Ca dơ ngón cái với hắn, nàng cố gắng mỉm cười nói:
“Cố lên, ngươi trước kia nói lần tới gặp mặt chúng ta ngủ cùng nhau, chỉ cần hôm nay qua ải tối nay chúng ta làm chuyện kia đi.”
Nàng nói xong dù cố tỏ ra bình thường nhưng mặt lại đỏ chót, nàng vẫn nhớ mãi cái lần đứng trên không trung nhìn Họa Thiên Hậu và Thiên Tiếu chiến đấu. Trước kia nàng không dám nhắc với Thiên Tiếu chuyện này, thứ kia to như vậy, lại còn mấy tiếng đồng hồ nàng không biết có chịu nổi không nữa.
Chu Vũ thấy mình đã đặt lịch còn bị giành liền tức giận:
“Ta tới trước, ngươi là lão nhị cũng không thể làm chuyện thất đức như vậy, rõ ràng tối nay ta đã đặt hàng trước rồi. Đến sau thì chờ đến ngày mai không được hay sao?”
Cầm Vân Ca bị chạm đến nỗi đau liền đáp:
“Chính bởi ta là lão nhị nên phải tới trước, đêm nay kiểu gì cũng phải là ta, tối nay Thiên Tiếu đi đâu thì ta đi đó. Cùng lắm thì song phi.”
Mọi người giật nảy người, đặc biệt là những người biết tính cách của Cầm Vân Ca càng bất ngờ hơn. Họ không tin hai chữ song phi lại thốt ra từ miệng của nàng, một người vô cùng kín tiếng về chuyện nam nữ. Đáng nhẽ câu này do Chu Vũ nói thì hợp lý hơn, nhưng Chu Vũ đâu có bị ngu lại nói ra mấy câu như vậy giữa trốn đông người như thế này.
Chu Vũ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình hay chọc nàng ta quá, bây giờ nàng mới liều lĩnh như vậy. Có điều nhận sợ thì có nhục quá không, với lại như vậy đâu có đúng với tính cách của mình.”
Đã chơi thì chơi tới bến, Chu Vũ cao giọng:
“Thích thì chiều, tối nay ai chạy làm chó.”
Cầm Vân Ca càng bất ngờ hơn, chẳng lẽ Chu Vũ không bị dọa, nàng tính chơi lớn để khiến đối phương bị dọa lui. Đồng thời giữ lấy thể diện của lão nhị, hiện tại thì toang thật rồi.
Mọi người không để ý Thiên Tiếu nãy giờ cười ngây ngô, hai cái đối thủ truyền kiếp, một nóng một lạnh, một nghiêm túc một thoáng đãng cùng hầu hạ. Phần thường này ngon ăn thật sự.
Hắn đứng lên đài cao chính lại giọng của mình, rõ ràng chuẩn bị phát biểu. Tên này có vẻ thực sự hứng thú với việc song phi, những nam nhân khác chỉ có thể ngưỡng mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.