Chương trước
Chương sau
Khoảng thời gian này Thiên Tiếu tương đối yên bình, nhưng người khác thì không được như thế. Vân gia và Tạ gia thấy Thiên Tiếu không ra tay truy tìm Trịnh Huy thì càng trở lên sốt ruột hơn, bọn họ cuối cùng phải liên hệ với Nhan Như Ngọc.
“Liên quan tới Ngũ Đại Yêu Tộc không phải chuyện đùa, các vị hối thúc cũng vô ích. Ít nhất tới trước khi hắn thoát ly khỏi gia tộc phụ thuộc thì khó có thể ra tay. Ta không thể vì thù oán cá nhân khiến những người khác trong Hắc Lâu chịu nguy hiểm.”
Đây là lời giải thích Thiên Tiếu đã chuẩn bị sẵn cho nàng, nghe được câu giải thích thì hai cái gia tộc này tỏ ra vô cùng ức chế. Chậm một ngày thì Tạ gia và Vân gia sẽ càng thêm nguy hiểm, thế lực có thể tiêu diệt một đại phong của Tạ gia và Vân gia trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì không thể đùa được.
Người của Tạ gia dù không thích ở gần lão tổ, hiện tại cũng phải chuyền về Tổ Trạch để sinh sống, lúc này so với lão tổ thì đám sát thủ kia đáng sợ hơn nhiều. Chuyện này là thứ Thiên Tiếu không ngờ tới, không nghĩ tới bọn họ lại có thể quyết đoán như thế, dời về ở với lão quái vật kia.
Lúc này thì hắn có đi săn Vân gia thì cũng vô ích, với lại bọn họ ẩn mình quá kỹ, không phải cứ tìm là sẽ thấy. Dù sao Vân gia cũng đã ẩn thế thì cách đây mấy vạn năm, chi nhánh phân bố ở đâu chẳng ai biết được, nội tình ra sao cũng không rõ. Nhưng theo như Nhan Như Ngọc đánh giá thì Vân gia cũng có át chủ bài, nếu không sẽ chẳng sợ Tạ gia lão tổ như thế.
Thiên Tiếu quyết định dừng hẳn việc truy tìm trụ sở của hai đại gia tộc, chỉ tiếp tục theo dõi phản ứng của bọn chúng rồi tính tiếp. Cứ để im như thế này thì Vân gia và Tạ gia chắc chắn sẽ không thể ngồi im, nếu ra tay với đại gia tộc của Yêu tộc thì Vân gia khả năng cao sẽ phải lộ ra át chủ bài. Nếu may mắn thì cả ba gia tộc đó đều sẽ lộ ra nội tình của mình, khi đó chuyện lên kế hoạch để ra tay sẽ dễ dàng hơn.
Trịnh Huy thực lực thế nào cũng không rõ ràng, trước đó hắn ta bị Nhan Như Ngọc đánh cho trọng thương, kiểu thương tích cực kỳ khó phục hồi. Người này không hành động tiếp chứng tỏ thương tích của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi, thậm chí có thể đang nặng hơn.
Chuyện lần này xảy ra có liên quan tới hắn, cái gia tộc hắn phụ thuộc chắc chắn sẽ không để người này đứng ngoài lề, nếu hắn lộ diện thì Thiên Tiếu coi như sẽ có được toàn bộ thông tin. Chỉ cần có đủ thông tin thì Băng Mị, Cầm Vân Ca và Chu Vũ sẽ có khả năng giúp đỡ được hắn ta.
Tại một căn phòng trống trong khách sạn Liễu Mị Nhi và Mộ Dung Gia Hân gặp mặt nhau, không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng. Chủ yếu vì có quá nhiều chuyện đang xảy ra, Mộ Dung Gia Hân có cảm giác mình đã bị đá ra ngoài, nàng ta không thể chấp nhận được chuyện này nên nhất quyết muốn gặp Liễu Mị Nhi.
Sau một hồi trò chuyện Mộ Dung Gia Hân có vẻ nghi ngờ:
“Ba nữ nhân kia thực sự đáng sợ như thế sao?”
Liễu Mị Nhi gật đầu, nét mặt lo lắng:
“Cũng chính vì các nàng nên ta không muốn gặp ngươi chút nào, để bọn họ nhìn ra sơ hở thì không hay chút nào. Kể cả ta không gây nguy hại cho Thiên Tiếu thì để cẩn thận họ cũng sẽ loại bỏ ra, đối diện với những kẻ nguy hiểm như thế không thể đùa được. Còn cả Thiên Tiếu nữa, chồng của ta nguy hiểm như thế nào ngươi còn chưa biết đâu, hắn ta khi tập trung suy nghĩ thì không thua gì ba người kia.”
Mộ Dung Gia Hân cười nhạt, vẻ mặt không coi trọng:
“Hắn chỉ là một tên kiêu ngạo, thông minh vặt, trong mắt chủ của các đại thế lực thì cũng chẳng là gì.”
Liễu Mị Nhi nhìn thái độ của Mộ Dung Gia Hân thì có chút không hài lòng nói thẳng:
“Hắn đã từng nói với ta đúng cái câu ngươi vừa nói đấy, vì là tỷ muội nên ta khuyên ngươi đừng nghĩ hắn ta đơn giản như thế, nói đến tàn nhẫn và gian xảo ngươi với hắn cùng một bậc. Cụ thể tại sao thì có một số chuyện ta biết cũng không dám nói, suy cho cùng ta cũng là vợ hắn rồi, không thể nói ra những chuyện có thể gây bất lợi cho hắn, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng vấn đề gì. Bảo trọng.”
Nhìn hình bóng Liễu Mị Nhi rời đi thì Mộ Dung Gia Hân thật sự lo lắng rồi, vốn nghĩ Thiên Tiếu tương đối đơn giản, nhưng hóa ra nàng nhầm. Từ đầu đến giờ Liễu Mị Nhi cũng không nói gì nhiều với nàng, có một vài vấn đề nàng chỉ nhận được câu trả lời có hoặc không.
Cái làm nàng kinh ngạc hơn đó là Liễu Mị Nhi thực lòng yêu thương Thiên Tiếu, không phải chỉ vì lời nguyền mà ở bên cạnh hắn ta. Thông tin rõ ràng và có ích duy nhất với nàng chính là chuyện Hắc Lâu ngừng tay do chính Thiên Tiếu làm ra. Từ đây nàng có thể đặt ra nhiều giả thuyết khác nhau, có thể khai thác thêm thông tin.
Liễu Mị Nhi đã không tính nói thì nàng chỉ còn cách tự mình đi tìm hiểu, nhưng phải làm như thế nào mới được. Nghĩ một hồi nàng đột nhiên có ý tưởng vô cùng táo bạo, tại sao không trực tiếp tới gặp Thiên Tiếu. Nói thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng là phụ huynh của học viên đang theo học tại học viện, đâu ai cấm nàng tới thăm con gái của mình.
Nghĩ được thì lập tức bắt tay vào việc, hình dáng của nàng nhanh chóng biến đổi về bình thường, việc ngụy trang không cần thiết nữa. Phóng mình lên không trung sau đó nàng hạ cánh ngay ở cửa học viện, mấy học viên thủ vệ cực kỳ ngạc nhiên khi thấy nàng. Tại sao một nữ nhân cao quý, trang nhã như thế này lại xuất hiện ở Thiên Hồn học viện.
Với lại gương mặt này đối với bọn họ cũng tương đối xa lạ, đẹp như thế này chắc phải có trên bảng xếp hạng. Một người sớm lấy lại tinh thần liền chắp tay hỏi:
“Không biết tiền bối tới Thiên Hồn học viện có chuyện gì?”
Mặc kệ có phải mỹ nhân không, khí thế khủng bố phát ra từ nàng chứng tỏ người này tu vi rất cao, bọn họ đương nhiên phải thể hiện ra sự lễ phép.
Mộ Dung Gia Hân cười thân thiện nói:
“Ta tên Mộ Dung Gia Hân, phụ huynh của Tây Phương Bất Khả, không biết có thể sắp xếp để ta vào trong thăm con của mình được không vậy.”
Mỹ nữ bảng xếp hạng 2 Mộ Dung Gia Hân, phu nhân của cung chủ Thái Dương Thần Cung Đông Phương Bất Lễ. Bọn họ vội lên mạng tìm kiếm nhưng hình ảnh của nàng toàn là che mặt, như thế này không thể xác định được có đúng người không.
Một người khẽ giọng nói:
“Tiền bối chờ một chút.”. Chap mới luôn có tại == T r ù m T r u y ệ n . COM ==
Mấy tên thủ vệ kéo nhau vào trong góc, một người nói:
“Mấy huynh đệ xem có nên cho vào không, chúng ta không thể nào biết mặt của nàng ta được, từ xưa đến này nàng ấy đâu có lộ mặt. Nhỡ cho nhầm người vào thì khả năng sẽ có chuyện.”
Một người khác nhìn vào phía trong học viện nói:
“Hay chúng ta báo lão sư, không thì báo giám thị cũng được.”
Một người khác không đồng tình, vội vàng lên tiếng:
“Như vậy thì thất lễ quá, huống chi trong học viện cũng có ba vị viện trưởng tu vi vô cùng thâm sâu, tại sao lại phải chặn nàng ở bên ngoài. Với lại chuyện gì cũng nhờ đến lão sư, như vậy chúng ta không phải quá vô dụng hay sao, đừng để mấy đứa năm nhất nó cười vào mặt cho.”
Cả đám trầm tư một lát thì một người bỗng nảy ra sáng kiến:
“Chúng ta cứ so sánh nàng ấy với Vũ lão sư và Liễu học muội là được rồi, không phải nàng ấy đứng hạng hai sao, như vậy sẽ thua hạng một và hơn hạng ba.”
Mấy người quay đầu lại nhìn, đắn đo một chút sau đó quyết định cho nàng ta vào, dù cho bọn họ chỉ biết Vũ Thuyền Quyên đẹp hơn. Còn về phần Liễu Mị Nhi và Mộ Dung Gia Hân hơn kém nhau ở điểm nào thì họ nhìn không ra, nhưng như vậy là quá đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.