Chương trước
Chương sau
Thiên Tiếu một mình đi vào trong phòng, hắn muốn để cho Tạ Thanh thoải mái nhất khi nói ra những điều mình cần biết. Có người ngoài thì chắc chắn Tạ Thanh sẽ giấu chuyện, cuộc nói chuyện sẽ trở nên vô nghĩa, Thiên Tiếu không muốn mình mất công vô ích.
Biết rằng Tạ Thanh cảm thấy lạ lẫm sẽ khó mở miệng, Thiên Tiết quyết định mình phải mở lời trước:
“Chúng ta vào việc chính luôn, ta muốn biết Tam Phòng có thực sự bị hủy diệt hay không?”
Tạ Thanh lắc đầu rồi lại gật đầu:
“Chưa, có điều cũng chẳng còn bao nhiêu người sống sót, gia gia bị bọn họ vây công giết chết, bảy vị trưởng bối còn thì chết năm người. Chỉ còn cha ta và thất thúc gia đình còn nguyên vẹn, thật thúc cùng gia đình may mắn tránh thoát nhưng khi bị truy sát vẫn trọng thương, hiện tại nửa sống nửa chết. Cha ta thì đỡ hơn một chút, chỉ bị trọng thương, tu vi không thể tiến thêm thôi, ngài ấy chọn xóa toàn bộ tu vi để đi theo Quỷ Thần Chiến tìm cơ duyên. ”
Tình hình không tệ như hắn nghĩ, Tam Phòng ít ra vẫn còn duy trì được một phần huyết mạch, khi cha hắn sống lại thì có thể duy trì cho hắn thấy những người thân còn sống.
Tạ Thanh thấy Thiên Tiếu không nói gì thì chần chừ một chút rồi mới hỏi:
“Đại bá đã thật sự chết rồi sao?”
Thiên Tiếu thở dài:
“Thiên Địa Bảng không thể nhầm, cha của ta còn chưa rõ được chân tướng thì đã bị ép đến đường cùng.Vì tránh để kẻ thù truy ra dấu vết của ta ngài ấy chọn tự sát, chết đi như một người bình thường.”
Tạ Thanh gương mặt trắng toát, hắn ôm đầu:
“Gia gia tuy bắt buộc phải trục xuất đại bá từ khi còn bé, ngài ấy vẫn âm thầm đi xuống Hạ cấp vi diện dạy dỗ đại bá. Đại bá huyết mạch phản tổ, thiên phú tu luyện lại cực mạnh, nhất định có thể chấn hưng Tam Phòng, tiêu diệt được lão tổ.”
Tiêu diệt lão tổ?
Thiên Tiếu ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi:
“Tại sao lại cần tiêu diệt lão tổ, ngươi nói rõ ra xem nào.”
Tạ Thanh đi một vòng quan sát xung quanh, yên tâm rồi mới bắt đầu kể, đây chắc chắn là một câu chuyện rất dài. Quả nhiên vô cùng dài, đã thế Thiên Tiếu còn được nghe những thứ không thể nào tưởng tượng ra được.
Hóa ra Tạ Hồng không chỉ chém gió, Tạ gia thật sự có một lực lượng mà khó có ai chống đỡ được, đó chính là lão tổ có tu vi Hư Vô Cảnh. Đã thế người này còn có sức chiến mạnh mẽ vô cùng, đồng cảnh giới thì khó ai có thể giết chết được hắn. Thậm chí còn có khả năng bị hắn giết nhanh chóng, bởi hắn đã thức tỉnh Tử Nhãn giống như Thiên Tiếu.
Nhưng cách vị lão tổ này thức tỉnh không giống như Thiên Tiếu, huyết mạch của Thiên Tiếu kết hợp từ cha mẹ. Còn lão tổ thì không như thế, huyết mạch của hắn có được nhờ dùng tà thuật, cướp lấy tinh huyết của người bạn thân, cũng là lão tổ của Vân gia.
Lão tổ của Tạ gia huyết mạch khi sinh ra chỉ thuộc dạng bình thường, chính vì thế hắn đã lên kế hoạch này từ rất lâu. Không ai biết được tà thuật hắn học được từ đâu, cũng chẳng còn quan trọng bởi hắn ta đã thành công rồi, ở Trung cấp vi diện gần như không ai có thể đánh thắng được hắn.
Có điều tăng sức mạnh từ Tà Thuật thì cái giá phải trả bao giờ cũng rất thảm khốc, đặc biệt khi bản thân ban đầu lại yếu kém vô cùng. Lão tổ của Vân gia có huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, tu vi cũng đã tiếp cận Tái Tạo Đỉnh Phong, bị Tạ gia lão tổ tu vi chỉ có Tái Tạo Ngũ Trọng ám hại.
Chênh lệch giữa hai người quá lớn, lão tổ Tạ gia tuy sức mạnh có lớn nhưng lại gặp phải rất nhiều hạn chế. Đầu tiên là tu vi hắn không bao giờ ra ngoài Tái Tạo Cảnh, dù cho sức chiến đấu và lượng Hồn Lực đã vượt xa bình thường. Đây cũng chỉ là cái giá nhỏ nhất, ngoài ra hắn còn không thể đụng tới người Vân gia, nếu không phần huyết mạch của Vân gia sẽ phản phệ hắn.
Tiếp đó hắn ta cần phải bổ sung cho phần huyết mạch của Tạ gia yếu ớt, cách duy nhất là dùng tinh huyết của người đồng tộc. Ngoài ra để giảm áp lực linh hồn phải gánh chịu thì thôn phệ linh hồn của người cùng tộc cũng là chuyện bắt buộc phải làm. Thế nên Tạ gia thường có rất nhiều người chết rất kỳ lạ, thực ra đều do lão tổ ra tay với bọn họ.
Cách để chấm dứt chỉ có khi nào Tạ gia có một cái huyết mạch phản tổ được sinh ra, thôn phệ toàn bộ tinh huyết và linh hồn của hắn thì các loại phản phệ sẽ chấm dứt. Cho đến một ngày Tam Phòng có một người huyết mạch phản tổ được sinh ra, nhưng không chỉ có Tam Phòng, chẳng có ai muốn giao đứa bé này cho lão tổ.
Bọn họ đồng loạt che giấu đi thằng bé, Tam Phòng đương nhiên không muốn hi sinh thiên tài. Các phòng khác thì không tốt đẹp như vậy, bọn họ đơn giản là không thể tin được lão tổ, bởi hắn đã lừa mọi người quá nhiều. Chấm dứt phản phệ cũng chỉ là do miệng hắn nói ra, ai biết có thật hay không, có thể hấp thu xong Tạ Long nhu cầu của lão tổ còn tăng lên thì sao.
Lão tổ lại không dám lộ diện, một kẻ làm hại gia tộc, tiêu hao tài nguyên lại còn không tạo ra bất tác dụng gì. Nếu hắn dám lộ diện thì Tạ gia đã sớm đi vào vị trí của mười thế lực lớn nhất. Tu luyện tà đạo thì lộ diện có đi vào mười thế lực lớn nhất thì cũng không tồn tại được lâu, kể cả Tội Ác Chi Đô cũng rất kiêng kỵ việc cướp đoạt huyết mạch.
Tạ Thanh kết hết mọi thứ xong liền hạ giọng nói chuyện với Thiên Tiếu:
“Cha ta biết chắc chắn biểu ca sẽ trả thù thay Tam Phòng và đại bá, nhưng cha hy vọng ngươi hướng tới đúng người. Kẻ gây ra tất cả chính là lão tổ, thành viên khác trong gia tộc cũng chỉ bị ép buộc, ngươi đừng đụng tới những người khác.”
Thiên Tiếu nhìn Tạ Thanh lạnh lùng:
“Thứ nhất cha ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, còn đám người còn lại của Tạ gia cuối cùng vẫn liên kết với Vân gia, dùng Hắc Lâu để truy tìm rồi hại chết cha ta. Nợ máu phải trả bằng máu, trừ khi cha ta sống dậy tự tay ngăn cản ta, nếu không đừng hòng có một ai sống sót. Ngươi cứ lo hưởng thụ cho tốt, mai sau Tạ gia phải dựa vào ngươi.”
Mục đích của những người khác trong Tạ gia là có cơ sở, nếu để lão tổ bắt được cha hắn thì sẽ không ổn một chút nào. Có điều sau đó chỉ vì cái danh dự nhảm nhí gì đó khiến hắn nhà tan cửa nát thì không thể chấp nhận được, đồng thời hắn càng không muốn tha cho những kẻ có ý đồ với người bên cạnh của hắn.
Rời khỏi phòng của Tạ Thanh một đoạn thật xa, khi đang đi trên một đoạn hành lang thì trước mắt Thiên Tiếu đã có một người đứng chờ sẵn. Đây chẳng phải ai xa lạ, chính là đệ nhất thiên tài năm đầu của Thái Dương Thần Cung, Tạ Khiết.
Tạ Khiết trầm giọng nói:
“Có vẻ Tạ Thanh đã nói hết mọi chuyện cho ngươi, biết được nguyên do rồi chắc ngươi cũng hiểu được nỗi khổ tâm của các vị trưởng bối. Bây giờ theo ta đi gặp mấy vị trưởng bối, bọn họ sẽ tha thứ cho ngươi.”
Thiên Tiếu cười nhạt, ánh mắt sắc bén:
“Giết gia gia của ta, lại còn ép chết cha ta, bây giờ bảo một câu bất đắc dĩ liền xong. Cuộc sống này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu Tạ Khiết, giống như chuyện ngươi tưởng mình rất ghê gớm. Thực chất thì một ngàn kẻ như ngươi trước mặt ta cũng chỉ là hạt cát.”
Ta Khiết không bị Thiên Tiếu kích động, hắn ta trầm giọng:
“Trịnh Huy là kẻ đã trực tiếp hạ lệnh cho Hắc Lâu tại Hạ cấp vi diện truy sát cha ngươi, hắn ta cùng thuộc hạ mới quét sạch Cửu Phòng của Tạ gia. Đồng thời có hứng thú với huyết mạch của ngươi, đừng để cho hắn ta dụ dỗ. kết cục của ngươi sẽ rất thảm. Sau cùng thì cũng chỉ có gia tộc mới bảo vệ được ngươi.
Thiên Tiếu đi ngang qua Tạ Khiết, giọng nói đều đều:
“Cám ơn ngươi đã cho ta biết, hóa ra ta còn có kẻ thù như thế, nhưng nếu hắn tìm tới ta thì một nồi dược thiện vẫn không thiếu. Cửu Phòng của Tạ gia bị hủy diệt, quả thật là một tin tức tốt, chó cắn chó, thật sự rất buồn cười.”
Cuộc nói chuyện đã đi tới hồi kết, không ai thuyết phục được ai, lập trường của hai người rất rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.