Chương trước
Chương sau
Cộc...cộc...cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Tiếu dùng thần thức muốn biết người ngoài cửa là ai nhưng hoàn toàn thất bại. Không biết căn phòng này có ẩn chứa trận pháp hay cái gì đó tương tự không nhưng chẳng cảm thụ được gì.
“Mời vào, cửa không khóa đâu.”
Hoàng Tử Lam từ bên ngoài mở cửa đi vào, hóa ra không phải tại căn phòng mà do người ở ngoài cửa tu vi cao qua mức. Nếu hắn ta mà cảm nhận được thì mới là chuyện lạ, người ta là cao thủ vượt cấp Hồn Thần, làm gì có chuyện một thằng nhóc như hắn cảm nhận được.
Thiên Tiếu nhanh chóng đứng lên đón tiếp:
“Mời lão sư vào phòng, ta đi pha trà.”
Hoàng Tử Lam đi vào phòng ngồi xuống rồi nói:
“Không cần phải rườm rà, ta tới đây không phải để nói chuyện phiếm với người.”
Thiên Tiếu cũng ngồi xuống, hắn mỉm cười hỏi:
“Không biết ngài tìm ta có chuyện gì hay không?”
Hoàng Tử Lam nghiêm túc hỏi:
“Ngươi có thể chiến thắng được Băng Mị của Ngọc Nữ Phái dễ dàng, cái này chứng tỏ ngươi còn chưa phô diễn hết sức mạnh của mình. Ban đầu ta không chú ý nhưng Lý Chiêu Hoàng nhắc nhở ta mới nhớ, thực sự ngươi có giấu sức mạnh của mình không Thiên Tiếu.”
Thiên Tiếu biết là không giấu được nói thẳng:
“Đương nhiên là sức mạnh của ta không chỉ có thế.”
Hoàng Tử Lam tỏ ra tức giận, nàng đứng dậy tỏ vẻ hắn không giải thích chuyện này thì sẽ không xong với nàng ấy.
Quảng Cáo
Thiên Tiếu nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Đánh được hai chiêu thì người kia cứu mất đối thủ của ta, xong tự phán cấp bậc cho ta, chưa kịp nói đến câu thứ hai thì bị nắm lên thuyền. Sau đó người dẫn dắt là ngài đi luôn một mạch, kể cả ta muốn nói thì cũng chẳng biết phải nói với ai cả, ngài thấy có đúng không.”
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, Hoàng Tử Lam ngồi lại vị trí của mình, nàng có chút bất đắc dĩ:
“Cái này cũng do quá gấp, người kia lại kỳ vọng quá nhiều vào ngươi nên mới thế. Bây giờ ta biết vẫn chưa muộn, lúc này vẫn có thể đổi lại thông tin của ngươi trước khi mang ngươi về môn phái.”
Bỏ sót nhân tài là trọng tội đối với người hướng dẫn như nàng là trọng tội, để bị người khác phát hiện ra thì có thể bị phạt rất nặng. Chuyện này không thể nào đùa được, trong lòng nàng thầm vui vẻ bởi đã đi ra ngoài bong thuyền để nhắc nhở, không đi ra thì về tới Nguyệt Thần Cung nàng cũng chẳng biết gì cả.
Thiên Tiếu đã nghĩ che giấu thực lực, không thể dễ dàng bộc lộ thực lực được, phải biết hắn đã bỏ qua cơ hội để có thể lựa chọn môn phái cho mình. Thể hiện ra toàn bộ thực lực hắn còn có thể trở thành mục tiêu công kích của kẻ khác, điều này không phải thứ Thiên Tiếu muốn, hắn đã gặp đủ rắc rối rồi.
Hắn cười trừ:
“Thực ra ta không muốn công khai thực lực của mình chút nào, nếu khảo hạch lần đầu đã bỏ sót thì cứ như vậy đi. Đi vào trong môn phái ta chỉ là cái ma mới, nổi bật quá không chừng bị người ta bắt nạt nữa, được thì ngài cho ta ẩn dấu luôn thực lực. Không nổi bật có thể khiến ta an tâm tu hành hơn, ý của ta như thế, còn ngài xem xét giúp ta.”
Hoàng Tử Lam lại bật dậy, vẻ mặt nàng hoảng hốt:
“Không được, để họ phát hiện ra thiên phú của ngươi tốt hơn mức đánh giá quá nhiều thì ta sẽ gặp rắc rối không nhỏ đâu. Chuyện không kiểm tra được từ đầu là lỗi của ta, chuyện đó người ta điều tra sẽ rất dễ biết, khi có kết quả điều tra thì cả ta lẫn ngươi đều không yên thân.”
Thiên Tiếu nhíu mày, tay chống cằm than thở:
“Khổ nhỉ.”
Hai người lâm vào trầm tư, nàng ta nghĩ ra cách gỡ rối liền nói:
“Hay là như thế này, môn phái có thể che giấu thông tin cho một người, để họ sinh hoạt bình thường cùng các để tử khác. Chỉ có một số lượng rất nhỏ cao tầng biết được thiên phú thật sự của ngươi, mục đích che giấu thực lực hoàn thành, ta thì chỉ cần nói rằng do mình vì muốn che giấu thực lực cho ngươi là cả hai cùng qua ải.”
Quảng Cáo
Chỉ cần một người có thể đạt thiên phú cấp ba trở nên liền có thể đạt được ưu ái này, đương nhiên phải ở đỉnh của cấp 3 mới được. Kể cả Thiên Tiếu thiên phú có chỉ đạt cấp 4 nàng cũng cố đưa lên cấp 3 cho bằng được, kiểm tra nhầm thông tin tội còn nhẹ hơn bỏ sót.
Hoàng Tử Lam đứng lên cười nói:
“Trước tiên thì ngươi cho ta biết năng lực trước đi cái đã.”
Thiên Tiếu hóa thành trạng thái bán yêu và yêu biến luôn, khí tức thay đổi hoàn toàn, cảm giác như hai người khác nhau hoàn toàn. Huyết mạch cấp độ không thua cô bé kia một chút nào cả, khả năng chiến đấu lại hơn thì đánh giá chắc hẳn cao hơn một chút nữa, vậy thì cũng cấp 2 rồi.
Hoàng Tử Lam thở phào một hơi, chấp sự nhỏ bé như nàng rốt cục không phải lo gặp bất trắc rồi. Chỗ này cũng khó kiểm tra chi tiết được khả năng chiến đấu thực sự của Thiên Tiếu, tuy nhiên nàng mạnh dạn để hắn cấp 1 luôn. Lý Chiêu Hoàng có nói rằng Thiên Tiếu có thể chiến thắng Băng Mị dễ dàng, xếp cấp một cũng không sai, cùng lắm thì khi hắn bái sư nếu không được thì sư phụ uốn nắn một thời gian cũng ổn thôi.
Dạng này dễ khiến cho Thiên Tiếu kiếm được sư phụ tốt hơn, coi như đền bù cho hắn, suýt nữa vì sai lầm của nàng mà bỏ lỡ nhân tài. Kể cả môn phái không phạt thì đạo đức nghề nghiệp của nàng cũng không cho phép.
“Thôi được rồi, ngươi quay trở lại bình thường được rồi đó.”
Quay trở lại bình thường Thiên Tiếu mới hỏi:
“Chấp sự đánh giá thế nào?”
Hoàng Tử Lam thấy như thế này đủ rồi nhưng vẫn hỏi thêm chút cho chắc:
“Hình dạng kia ngươi duy trì được trong bao lâu?”
Thiên Tiếu đáp luôn:
“Đó mới là hình dạng thật của ta, từ khi thức tỉnh huyết mạch thì đó mới là hình dạng chính thức còn nhân hình là phụ thôi.”
Đôi lông mày của Hoàng Tử Lam nhướng lên, nàng đoán được như thế này đã đủ rồi, chọn trưởng lão nào làm sư phụ cho Thiên Tiếu nàng cũng đã có sự lựa chọn. Tất nhiên qua thông tin cơ bản về hắn, nàng đoán được tiểu từ này rất háo sắc, người kia rất phù hợp làm sư phụ của hắn ta.
Quảng Cáo
Nợ người ta một ân tình lần này có thể trả được luôn, với lại tiểu tử này còn có thiên tài cấp 4 cùng tổ đội. Mấy cái của nợ kia cũng có thể tống cho hắn ta chăm sóc, nàng cũng đỡ rách việc ra, nghĩ tới mấy cái của nợ kia nàng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đều là siêu cấp thiên tài nhưng người ta thì ngon lành, còn bọn họ chẳng khác gì thiên tai khiến người khác phải tránh xa. Bằng bất kể giá nào nàng cũng phải dụ dỗ được Thiên Tiếu để hắn ta nhận người mới được.
Hoàng Tử Lam cười nói:
“Bên trong Nguyệt Thần Cung có một vị trưởng lão rất giỏi giang, người đứng đầu trong Tứ Đại Mỹ Nữ của trung cấp vi diện. Con gái rượu của Cung chủ Nguyệt Thần Cung, thiên tài chục vạn năm có một, tuổi còn trẻ nhưng đã Tái Tạo Cảnh, mẹ nàng mất sớm nên Cung chủ càng cưng chiều nàng hơn bình thường.
Nàng hiện tại muốn tuyển một cái có thiên phú thật tốt vào chủ phong của mình, rất nhiều người muốn ứng cử người của mình. Tuy nhiên quan hệ của ta với nàng có chút tốt, chính xác thì từ khi cha nàng lọt lòng đã được ta chăm sóc, đến phiên nàng cũng được ta nuôi dạy luôn.”
Thiên Tiếu nghe xong cảm thấy hơi lạ:
“Nghe ngài nói thì có vẻ ngài muốn ứng cử ta cho vị trưởng lão kia, tất nhiên ngài phải có điều kiện gì chứ nhỉ.”
Hoàng Tử Lam lấy ra một xấp hồ sơ đặt vào tay Thiên Tiếu, vẻ mặt vui vẻ giới thiệu:
“Đây là ba người còn lại trong Tứ Đại Mỹ Nữ, thiên phú của bọn họ đều thuộc cấp hai, nếu được thì ngươi hãy cho bọn họ vào tổ đội của mình. Bọn họ cần một người có thiên phú cao hơn dẫn dắt, dù sao kẻ có thiên phú tốt hơn mới có thể khiến bọn họ nể phục được, nghe lời được.”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Đa tạ ngài hậu ái, chuyện tổ đội ta đã giao cho Chu Vũ rồi, ngài đi ra ngoài thương lượng với nàng ấy đi.”
Không biết sao nhưng Thiên Tiếu cứ cảm giác chỗ nào đó không ổn lắm, tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy sao.Chuyện này hơi sai sai, chỉ có một khả năng là Hoàng Tử Lam thấy hắn đẹp trai nên ưu ái.
Tuy nhiên đây chính là quyết định khiến Thiên Tiểu khổ sở trong một thời gian dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.