Cầm Tử Vân ngồi nhìn Băng Mị đã thật lâu rồi , chủ nhân của nàng không biết gặp vấn đề gì mà nhất quyết muốn ở đây . Đã thế còn cứ hay ngồi cười một mình , sau đó lại bĩu môi lẩm nhẩm cái gì đó , thật là kỳ lạ .
Nàng thấy Băng Mị kỳ lạ chứ thực ra mấy cô gái lần đầu tiên cảm nắng liền sẽ có biểu hiện như thế . Băng Mị đã được không ít người tỏ tình , nhưng lần đầu tiên có người khiến nàng cho cơ hội , với lại nàng còn nói nếu không được cũng chẳng sao .
Nghĩ lại thì nàng cảm thấy xấu hổ thực sự , nói với hắn như vậy chẳng khác gì bảo rằng bản thân đã hoàn toàn đồng ý . Bởi bất kể hắn có thực hiện được điều kiện hay không cũng giống nhau cả thôi , nàng bây giờ chỉ biết trách mình quá ngốc mà thôi .
Cầm Tử Vân suy nghĩ một chút rồi nói :
“Đến lúc ta phải tập hợp với tổ đội của mình rồi , chủ nhân ở lại đây , lúc nào muốn đi thì đi .”
Băng Mị phất tay :
“Người đi đi .”
Đợi khi trong sảnh chỉ còn lại một mình thì nàng mới thở dài tự nói :
“Sao mình lại ngốc thế cơ chứ , hắn ta kiếp trước tu vi Sáng Thế , một cô bé chưa được hai mươi như mình dễ bị hắn lừa như thế cũng bình thường .”
Đột nhiên một giọng nói vang lên :
“Cô chủ nhỏ , đừng để bị lừa .”
Băng Mị hơi giật mình rồi vẻ mặt đột nhiên tươi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-bien-hon-de/1747498/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.