Chương trước
Chương sau
“Trời đậu.”
Nửa tiếng sau Thiên Tiếu phải bật thốt lên như thế, hắn không nghĩ mình đã đào tạo ra một cái tiểu đệ giỏi như thế. Về phần nào thì tên này còn gan to hơn cả hắn nữa, thân phận của mấy cô gái này khiến hắn nhức đầu hộ Dạ Yến luôn.
Lý Chiêu Nghi là con gái của Lý Thái Sư, em gái ruột của siêu cấp thiên tài Lý Chiêu Hoàng.
La Mẫn là cháu gái của La Tể Tướng, biểu muội của La Hoàng.
Hai bên là đối thủ một mất một còn của nhau, bọn họ đã đấu nhau biết bao nhiêu đời rồi. Thế nhưng tiểu tử này lại làm cả hai người có bầu, bây giờ Thiên Tiếu nghĩ tới chuyện nên bỏ bao nhiêu tiền đi phúng điếu cho Dạ Yến rồi.
Ba người còn lại là Nhạc Vũ, Nhạc Vy hoa khôi năm hai của hại học viện. cũng là chị em sinh đôi. Còn người đang nắm cổ áo của Dạ Yến là Tiêu Sử, gia hắn ta nhận nuôi hai chị em sinh đôi từ bé, cha mẹ hai nàng có ơn cứu cả nhà họ lúc khó khăn.
Cô gái ngồi khóc thút thít là Tiêu Linh, em gái của Tiêu Sử, chị em của hai tỷ muội Nhạc gia. Nàng ta mới nhập học cùng với đám người Thiên Tiếu vào Yến Long học viện, cũng là người thứ ba mang cốt nhục của Dạ Yến.
Thiên Tiếu biểu cảm thán phục:
“Quen ba chị em trong cùng một nhà, ít nhất hai người trong cùng một học viện nhưng đến tận bây giờ mới bị phát hiện. Đã thế còn làm ba người có thai cùng một lúc, đẳng cấp thật sự.”
Dạ Yến quay sang nói:
“Cứu mạng đại ca, đừng đứng đó vỗ tay nữa.”
Nói xong còn quay về nhìn cả đám Huyền Linh, hy vọng bằng hữu có thể giải cứu mình. Nhưng mấy người Huyền Linh ngay từ lúc nghe thấy Lý Chiêu Nghi và La Mẫn bước ra liền chạy mất dép rồi, lúc này không có anh em gì hết.
Băng Mị bước ra khẽ giọng:
“Ngươi hâm mộ cũng vô ích, huyết mạch của ngươi quá mạnh, hiện tại đã không thua huyết mạch của ta. Nhìn cha ta có hơn trăm người vợ, phấn đấu không biết bao nhiêu năm mới có tám người con, đó là đã có bốn người có từ khi hắn chưa tiến hóa hết huyết mạch.”
Thiên Tiếu kinh ngạc:
“Theo bao nhiêu năm thì có bốn người còn lại?”
Băng Mị bình thản:
“Bốn người khoảng bốn trăm năm mươi tỷ năm, trung bình hơn một trăm tỷ năm một người.”
Thiên Tiếu tưởng mình nghe nhầm:
“Ngươi nói gì cơ, ta vừa nãy nghe cái gì tỷ năm ấy nhỉ.”
Băng Mị bình thản:
“Ngươi không nghe nhầm đâu, huyết mạch quá cao thì chỉ có cách người bạn đời của ngươi phải có huyết mạch cao hơn hoặc ngang hàng. Đã thế tu vi còn phải cao hơn ngươi thì khả năng mới tăng một chút.
Cha ta tu vi vô địch thiên hạ rồi, huyết mạch còn hoàn mỹ nên tỷ lệ rất nhỏ cũng đúng thôi. Còn ngươi từ khi tiến hóa ra huyết mạch kia thì nên xác định tư tưởng luôn là vừa.”
Từ ngạc nhiên đi tới kinh hãi, điều này chẳng phải hắn muốn tạo ra hậu nhân cho Tạ gia sẽ cực kỳ khó khăn hay sao.
Thấy hắn vẻ mặt ức chế Băng Mị cười nói:
“Thế chẳng phải cũng tốt hay sao?”
Hắn liếc mắt nhìn nàng.
“Tốt chỗ nào ta không thấy?”
Nàng chỉ vào Dạ Yên đang khóc thét.
“Không bao giờ ngươi gặp tình trạng như thế, thậm chí có thể nói là chơi gái không lo hậu quả.”
“Ta không phải loại người như thế, không phải nữ nhân nào ta cũng động vào.”
Băng Mị nhún vai, nàng không có bình luận về vấn đề này, càng không muốn chọc tức hắn ta nữa. Hoàn cảnh của hắn nàng cũng biết, nhà hắn chỉ có một cái nam nhân, nếu không có người nối dõi thì nguy to.
Cứ nghĩ đến chuyện không thể có con thì hắn lại buồn thúi ruột, cảm giác mình rất có lỗi với cha mẹ.
Hắn nghĩ một chút rồi hỏi Vạn Biến:
“Ta có thể sử dụng điểm Vận Khí để gia tăng khả năng có con được không?”
Vạn Biến rất nhanh liền đáp lại:
“Vô vọng, từ có bỏ ra một tỷ điểm Vận Khí thì khả năng mang thai của mấy người bạn gái của đại ca cũng chỉ là một phần một tỷ. Ta thấy số điểm vận khí đó dùng vào việc khác sẽ tốt hơn.”
Thiên Tiếu hỏi Băng Mị:
“Ngươi có cách nào giúp ta không, Tạ gia chỉ còn có mình ta thôi.”
Băng Mị nhún vai:
“Ta cũng không có cách, cha ta còn không có huống gì ta, cách duy nhất là tìm cách để tăng khả năng thôi. Mà cách để tăng khả năng thì ta đã nói rồi đó, người có huyết mạch đồng cấp hoặc tu vi cao hơn sẽ cho ngươi một chút khả năng, quan trọng là tuổi càng trẻ càng tốt.”
Thiên Tiếu gật gù rồi ra lệnh cho Vạn Biến.
“Ngươi nhanh chóng tính toán xem mấy cai nữ nhân của ta khả năng mang thai là bao nhiêu.”
Vạn Biến tính toán một hồi rồi đáp rất cụ thể bằng một bảng số liệu từ thấp đến cao.
Lý Nhã Kỳ 0,000000003.
La Mỹ Nhân 0,000000004
Lý Nhã Lan 0,00000001
Họa Thiên Hậu 0,00001
Cầm Vân Ca 0,00009
Miêu Bích Hà 0,0001
Cầm Vĩnh Hà 0,005
Thiên Tiếu vẻ mặt giãn ra:
“0,005 tức là ta ngủ nàng một trăm lần sẽ có 0,5% cơ hội, không tệ lắm.”
Vạn Biến ngắt lời:
“Đại ca nhầm rồi, mỗi một lần ngươi sẽ có bằng đó phần trăm tỷ lệ, có nghĩa là ngủ nàng vài trăm lần cũng vô ích thôi. Có thể một lần trúng đích cũng có thể vài trăm, vài nghìn lần vẫn vô ích, với lại đại ca tăng tu vi nhanh như thế này tỷ lệ sẽ còn giảm mạnh.”
Cảm giác bế tắc là như thế nào thì Thiên Tiếu đã cảm nhận được rồi.
Một kẻ mới mười tám tuổi lại phải lo lắng chuyện không có người nối dõi nghe có vẻ buồn cười. Nhưng riêng đối với Thiên Tiếu thì không buồn cười một tý nào cả.
Huyết mạch đồng cấp?
Thiên Tiếu trong lòng âm thầm:
“Giả sử người đó là Băng Mị thì sao?”
Vạn Biến nghiêm túc:
“Đại ca có thể chán sống nhưng chúng ta vẫn còn yêu đời lắm.”
Thôn Phệ cũng nên tiếng:
“Chỉ là giống như chơi xổ số thôi, đâu nhất thiết phải liều mạng như thế. Tu luyện đủ lâu ngươi sẽ thấy tỷ năm sinh mệnh cũng chẳng là gì đâu.”
Ác Ý cũng cảm thấy trò đùa của Thiên Tiếu bớt vui rồi:
“Nghĩ tới cha mẹ của ngươi đi, đừng liễu lĩnh.”
Thiên Tiếu vội vàng thanh minh:
“Ta chỉ thắc mắc huyết mạch cùng cấp độ thì khả năng có thể là bao nhiêu thôi.”
Thấy bọn họ chưa tin Thiên Tiếu giải thích thêm:
“Ta đã biết được gần như tất cả huyết mạch của nàng, sau này ta lấy huyết mạch của Băng Mị làm mức cao nhất. Còn những người khác làm mức sàn, như thế có thể đoán được sơ bộ, ta thực sự không có ý tưởng gì điên rồ đâu.”
Vạn Biến hỏi lại:
“Tiếu ca không lừa ta chứ?”
Thiên Tiếu gật đầu nói:
“Cái đó là tất nhiên rồi, ta làm sao lại đi lừa ngươi cơ chứ, chúng ta còn phải chung sống với nhau suốt kiếp. Chữ tín là điều tiên quyết phải giữ gìn mà.”
Vạn Biến nghe thế thì bắt đầu tính toán, một lúc sau lại có một bảng đánh giá khá chi tiết.
Cùng chủng tộc, cùng cấp độ huyết mạch, cùng tuổi tác, tuổi của Băng Mị cũng rất nhỏ.
Xác suất 85%
“Không được, hắn thì cần gì mốc nào, chỉ cần có ngươi tính toán là được rồi.”
Thôn Phệ muốn ngăn cản nhưng đã trễ, dù trong thời gian rất ngắn nhưng Thiên Tiếu đã kịp nhìn thấy.
“Tức là mình ngủ nàng ta tầm hai lần thôi thì gần như chắc chắn rồi.”
Nghe hắn tiếng lòng Vạn Biến vội hô:
“Đại ca ngươi nghĩ lại đi.”
Xoay sang đánh giá Băng Mị, hắn bỗng nhiên cảm thấy nàng thuận mắt hơn rất nhiều. Ngoài hơi ác một chút, hơi tùy hứng, hơi điêu ngoa, thêm chút độc mồm thì còn lại nàng đều rất tốt.
Thấy hắn nhìn mình chăm chú nhìn mình Băng Mị nhíu mày, vài giây sau nàng lập tức hiểu ra vấn đề. Tên này ăn gan hùm mật gấu dám mơ tưởng đến cả nàng.
Băng Mị cười nói:
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, cho ngươi cơ hội cũng được nhưng có điều kiện.”
Thiên Tiếu cẩn trọng:
“Điều kiện gì?”
Băng Mị bình thản:
“Nam nhân của ta chỉ cần đấm được lão già của ta một cái, vào đâu cũng được, miễn là vào trong mặt là được.”
Thiên Tiếu hừ một tiếng:
“Cô nương xin tự trọng, ngươi ảo tưởng quá rồi đây, ta đây mà thèm mơ tưởng tới ngươi sao. Vốn coi ngươi là bằng hữu không ngờ ngươi lại có ý nghĩ như vậy, Băng Mị ngươi thật làm ta quá thất vọng.”
Chuyện gì khó quá thì bỏ qua, ngay mặt nữa chứ, chắc nàng đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.