Chương trước
Chương sau
“Người về nhà trước ta có chút việc.”
Băng Mị nhìn hắn nói:
“Nhanh về còn làm bữa tối.”
Dứt lời thì nàng rời đi, chỉ để lại Thiên Tiến đứng đó, Thiên Tiếu bóp nát một viên ngọc thạch. Mười phút sau thì La Sơn và Cầm Tử Nam có mặt, hai người thấy hắn liền phủ kết giới nên, ngọc thạch vốn là tín hiệu để thông báo khi một người tìm được thông tin hoặc gặp nguy hiểm.
Cầm Tử Nam thấy xung quanh không có ai liền đoán được Thiên Tiếu có thông tin, La Sơn cũng nhanh chóng phán đoán được tình hình. Tuy nhiên hai người thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thiên Tiếu liền không hỏi gì, bọn họ muốn chờ hắn ta tự mở miệng nói.
Thiên Tiếu kéo lên tay áo của mình, thần thức hơi động một chút thì hai ấn ký nổi lên.
“Thần Ấn.”
Cả hai cùng lúc thốt lên.
Thiên Tiếu cũng không giữ im lặng nữa.
“Đúng là Thần Ấn, ta giao dịch với một Hồn Thần đổi lại người này sẽ cung cấp thông tin về thế lực đã tham gia vào việc năm xưa. Hai vị thúc thúc cũng đừng điều tra nữa, chuyện này dường như có dính dáng với một hoặc nhiều vị Hồn Thần không có danh Thủ Hộ Thần.”
Cầm Tử Nam nhíu mày hỏi:
“Ta có thể biết ngươi giao dịch với ai và giao dịch cái gì được không?”
Thiên Tiếu thành thật:
“Nếu không muốn nói ta đã không tìm hai ngài, người ta giao dịch chính là sư phụ, để đổi lại thì ta phải trở thành con rể hắn. Huyết mạch của ta có lợi cho Miêu Bích Hà, nói chung nhờ ta nàng có khả năng cao trở thành Hồn Thần.”
La Sơn tức giận quát:
“Ta phải đối, Tạ gia chỉ còn một mình ngươi, dù là vì trả thù thì cũng không thể nào hy sinh tính mạng của mình được.”
Nghe thấy La Sơn nói vậy hắn cười nói:
“Ấn ký đầu tiên chính là việc ta hóa giải cái lời nguyền của nàng, ta đương nhiên làm được mới chập thuận. Chưa kể việc đó cũng có lợi cho ta nữa, ta xin hai vị thúc thúc thay vì điều tra chuyện cha mẹ ta thì chuyển hướng đi, mọi người điều tra giúp ta xem Miêu Bích Hà thích gì để ta cưa đổ nàng.”
Ba người thương lượng một chút rồi giải tán, bọn họ không thể tụ lại một chỗ quá lâu bởi có thể khiến người khác sinh nghi. Đề nghị của Thiên Tiếu được đồng ý với điều kiện trước tiên hắn có thể phá hủy nguyền rủa của Miêu Bích Hà rồi mới nghĩ tới việc cưa cẩm nàng.
Hắn đương nhiên đồng ý, tiếp đó hắn một mạch về thẳng nhà.
Trêи bàn cơm sau một hồi do dự hắn liền hỏi Băng Mị:
“ Thần Hoàng Huyết Mạch và Vô Tình Huyết Mạch có phổ biến hay không?” Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Băng Mị nói:
“Mỗi vũ trụ chỉ có hai người, cái người sở hữu chết đi thì tại một nơi khác mới sinh ra thêm một người.”
Thiên Tiếu lập lại:
“Ngươi nói là mỗi vũ trụ, huyết mạch này không thể di truyền hay sao?”
Băng Mị nhún vai:
“Thế giới này còn nhiều điều thú vị lắm, biết đâu sau này huyết mạch của ngươi cũng như thế.”
Hắn gắp đồ ăn rồi hỏi:
“Thế có nghĩa Cửu Vĩ Thần Miêu ai muốn trở thành Hồn Thần thì sự lựa chọn tốt nhất chỉ có ta?”
“Đúng thế, trêи lý thuyết là vậy.”
Miêu Bích Hà mắt sáng lên:
“Ngươi để ý người của Miêu tộc chúng ta sao, ngươi thích ai thì nói lão sư nhất định sẽ kêu cha làm mối. Nếu cần ta có thể mang hình của các nàng cho ngươi xem, thậm chí thích nhiều thê thϊế͙p͙ thì chọn vài người, không, vài chục người cũng được, không vấn đề gì cả.”
Thiên Tiếu nói:
“Để ta suy nghĩ đã, khi nào nghĩ kỹ ta sẽ nói cho Miêu lão sư biết.”
Mấy ngày sau đó Thiên Tiếu liền tranh thủ làm lại danh sách những người hắn cần truy nã, bây giờ ngoài việc có tu vi phù hợp, sở hữu huyết mạch thì cần thêm một ít tiêu chuẩn khác nữa. Những lời khuyên của Phụng Hậu hắn đều cảm thấy rất giá trị, thế nên hắn mới bỏ thời gian ra để làm mấy chuyện này.
Bây giờ hắn có sư phụ rất rành chiến đấu bằng đuôi, Băng Mị càng rành hơn, nàng ấy cũng rất sẵn sàng chỉ dạy hắn ta. Chỉ là hắn không biết phải hấp thu bao nhiêu loại huyết mạch thì mới được, có điều phải cố gắng.
Băng Mị thấy hắn ngồi mất thời gian như vậy liền nói:
“Ngươi cần gì phải suy nghĩ nhiều vậy cho mệt, cứ đồ sát hết toàn bộ rồi để ác ý chỉ lấy mỗi tinh hoa ở các vị trí khác ngoài đuôi. Rối nhắc Thôn Phệ khi hấp thu Hồn Ngọc cũng trích lấy hết những điểm mạnh ngoài đuôi.
Chừng nào có huyết của tộc phù hợp thì mới lấy phần đuôi, tuy nhiên cũng khá nhiều đấy, ngoài mèo, cáo còn có sói, chồn các loại khác cũng có phần đuôi rất mạnh và phù hợp. Còn ngươi chắt lọc như thế này thì sẽ ảnh hưởng lớn tới việc tu luyện đấy, cái này là ta thật lòng nhắc nhở ngươi.”
Nàng sau đó ngồi cùng hắn thống kê hết toàn bộ các giống loài phù hợp để hắn thăng cấp khả năng dùng đuôi chiến đấu. Tính ra cũng có đến cả mấy ngàn, tuy nhiên theo nàng thì hắn hiện tại có thể gặp được chỉ khoảng trăm loài, bọn chúng đều là yêu thú cấp cao với giá cả đắt khủng khϊế͙p͙.
Nếu bỏ tiền ra mua một con yêu thú thì hắn có thể vừa lấy tinh huyết, vừa có được Hồn Ngọc, tuy nhiên bây giờ bán cả hắn đi cũng không mua được một con. Nghĩ thôi đã thấy đủ đau đầu rồi, giá như có người gợi ý cho hắn ta một con đường sáng thì hay biết mấy.
Băng Mị thấy thề biết thời cơ đã tới bèn nói: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Nếu cảm thấy quá khó khăn trong việc tìm kiếm Hồn Ngọc thì hấp thu tinh huyết của ta để huyết mạch ngươi biến đổi thành Bán Yêu trước đã. Khi đã có hình dạng Bán Yêu thì khi chiến đấu ngươi không Yêu Biến thì sức mạnh vẫn không quá kém, sau đó hấp thu Hồn Ngọc điều chỉnh Yêu Biến từ từ cũng được.”
Thiên Tiếu cười khổ:
“Ta biết ngươi muốn kiếm đủ thuốc nhưng có tới hơn năm mươi loại thì ta làm sao kiếm đủ, phải biết mỗi loại đều có giá cả trêи trời. Mua đúng một loại ít hiếm nhất cũng đủ để ta cháy túi rồi, làm sao để có thể kiếm đủ trong thời gian ngắn được.”
Nàng đề nghị như vậy thì hắn không cần dùng não cũng đoán ra được ý nghĩ của nàng, ai chẳng muốn tăng tốc độ tu luyện. Thần dược có thể giúp người ta tăng một đại cảnh trong thời gian ngắn thì nàng không sốt ruột mới là lạ, tuy nhiên hắn thực sự không có tiền.

Băng Mị mỉm cười:
“Không cần phải lo lắng, hôm trước sư phụ ngươi đã cho ta một nửa trong số 50 loại thảo dược rồi. Ta đưa ra một tờ giấy đòi lấy, không ngờ hắn rất hào phóng cho ta đủ luôn, đây chính là những loại đắt nhất rồi, còn lại thì rẻ hơn rất nhiều rồi, ngươi nghĩ cách đi.”
Thiên Tiếu vui mừng trong thoáng chốc rồi lại buồn rầu, rõ ràng toàn bộ gia sản của hắn chỉ đủ tiền mua một loại rẻ nhất. Kể cả khi đã bớt đi một nửa số loại cần tìm, còn là những loại đắt nhất thì việc sưu tầm dược liệu trêи đây cũng vô cùng khó khăn.
Thấy hắn lại trầm tư thì Băng Mị cúi đầu hỏi:
“Ngươi có muốn ta cho ngươi lời khuyên không?”
Nàng đã biết nhiều vậy thì hắn đương nhiên đồng ý.
Băng Mị cười nói:
“Ta từng nghe vô số chuyện về cha ta, hắn cũng khổ giống như ngươi khúc ban đầu, nhưng về sau thì hắn cũng bức lên con đường cường giả. Ngươi có biết ngoài thiên phú và vận khí thì còn phải biết phấn đấu, hành hiệp trượng nghĩa.”
Thiên Tiếu chép miệng:
“Ta cũng đang hành hiệp trượng nghĩa đấy thôi.”
Băng Mị lắc đầu:
“Khi ta nghe kể thì thấy cha ta hành hiệp trượng nghĩa, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo.”
Thiên Tiếu vẫn không hiểu thì nàng nói thêm:
“Thực ra đúng là có cướp của nhà giàu thật đấy, nhưng ngoài chia cho người nhà thì chưa từng nghe hắn chia cho người nghèo bao giờ.”
Đến lúc này thì Thiên Tiếu đã hiểu, nàng muốn khuyên hắn ta đi ăn cướp. Khi truy nã đám tội phạm thì không chỉ giết người mà còn cướp của nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.