Chương trước
Chương sau
Sau màn vừa rồi thì toàn bộ tòa nhà này đã bị dọn sạch sẽ, Thiên Tiếu nhanh chóng giết được 32 hộ vệ, ngoài kia thì chiến đấu vẫn đang diễn ra. Những người giết nhiều hơn cả Thiên Tiếu không ít, hiện tại chưa rõ ràng tình hình nên hắn chưa muốn liều lĩnh đi ra ngoài làm gì.
Cả tòa nhà này là một khách sạn lớn đã bị không còn ai uy hϊế͙p͙ được họ, ít nhất thì trong một khoảng thời gian ngắn hai người sẽ an toàn. Việc đầu tiên là khôi phục lại lực chiến đấu cái đã, hai bọn họ khi nãy vì muốn dứt điểm nhanh nên đều có sử dụng chiêu thức tiêu hao rất nhiều Hồn Lực.
Thiên Tiếu khôi phục vô cùng nhanh, Thẩm Ngọc thì ngược lại rất mất thời gian, gần nửa tiếng sau thì nàng mới gần đạt được trạng thái đỉnh phong. Nàng lúc này phát hiện ra chiến đấu trong Thăng Thiên Đài còn khó khăn hơn bọn họ dự tính nữa.
Nàng khẽ giọng hỏi:
“Ngươi tính làm gì tiếp theo?”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Đương nhiên là cố gắng giết đủ một trăm cái Hộ Vệ trong thời gian sớm nhất có thể.”
Nàng liếc hắn:
“Ta không yếu đâu.”
Hắn nghe được sự bất mãn của nàng, giết được một trăm cái người giữ vai trò Hộ Vệ, thì tổ đội dù không đi tới hạn một ngàn hắn vẫn được các lão sư xem xét. Nếu gấp gáp muốn giết đủ một trăm cái Hộ Vệ chẳng khác nào nói hắn không tin tưởng nàng.
Tuy nhiên lần này nàng ta thực sự đã hiểu nhầm Thiên Tiếu mất rồi.
“Ngươi đừng hiểu nhầm, thực ra ta đã phát hiện ra một cơ chế mới của Thăng Thiên Đài lần này, càng giết được nhiều mục tiêu thì chúng ta càng có lợi.” Hắn dùng vẻ mặt chân thật nhất có thể để nói chuyện với nàng ta.
Thẩm Ngọc nhíu mày:
“Có lợi gì?”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Thực ra lệnh bài bằng ngọc này có công dụng giúp mấy người làm hộ vệ cảm nhận được vị trí của Hộ Vệ đối phương, khoảng cách tối đa tận một ngàn mét. Lúc nãy quan sát một đám người chiến đấu dưới lầu ta liền phát hiện lúc đầu ta cảm nhận được một người hộ vệ khác từ ngay trong tòa nhà. Nhưng khi người này kết liễu một người khác thì ta lại không cảm nhận được gì, tiến tới thêm mười mét lại phát hiện ra có cảm nhận được người này.”
Thẩm Ngọc ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ…”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Đúng như ngươi nghĩ, nếu giết đủ một trăm người thì chúng ta sẽ không còn phải lo đối phương phát hiện ra vị trí. Thế nên giết một trăm người không chỉ để lấy đề cử thôi đâu, rõ ràng khi chúng ta đã rõ toàn bộ luật thì Thăng Thiên Đài cũng biến đổi một chút để ép chúng ta phải chiến đấu với nhau.”
Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
Nàng cảm thấy cũng đúng thôi, nếu chỉ trốn và chờ đợi thì bao giờ mới có thể kết thúc Thăng Thiên Đài, chắc chắn phải có cách để mọi người chiến đấu. Cho phép cảm nhận được vị trí của Hộ Vệ khác nếu ở khoảng cách đủ gần, xóa đi một chút nếu giết được Hộ Vệ khác, quá là hợp lý rồi.
Nhìn xuống phía dưới hắn ta rất nghiêm túc:
“Bây giờ thì những người tu vi thấp còn rất nhiều, chúng ta nhất định phải săn được càng nhiều càng tốt, nếu được đủ một trăm cái tổ đội thì không còn gì tốt hơn. Chậm chân rất có thể khiến cho những tổ đội yếu không còn, lúc đó đi săn cũng chỉ gặp mấy tổ đội mạnh thôi, khi đó lại còn bị đối phương phát hiện vị trí trước thì phiền lắm.”
Thương thảo xong xuôi thì cả hai quyết định đi săn, Ám Ảnh Ma Thương là vũ khí được Thiên Tiếu chọn để sử dụng, từ những nóc nhà cao bọn họ sẽ tìm người để tiêu diệt. Nơi này không tìm được mục tiêu thì đến nơi khác tiếp tục săn đuổi các mục tiêu.
Sóng Âm
Thẩm Ngọc không tiếc Hồn Lực giúp Thiên Tiếu thăm dò vị trí các mục tiêu, hai người phối hợp ăn ý tiêu diệt vô số tổ đội.
“Vụt”
Một nhát kiếm cuối cùng kết liễu một tổ đội có tu vi ngang hàng, hai người ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, đây là sân thượng của tòa nhà cao nhất Nam khu rồi. Ở nơi này không lo bị xạ thủ khác nhắm tới, hai người ngồi bệt ra đất thở dốc, bọn họ hiện tại mệt muốn chết.
Cô nàng hít một hơi rồi hỏi:
“Bao nhiêu cái Hộ Vệ rồi?”
“Tổng cộng được 89 cái rồi, chúng ta từ sáng tới giờ đánh nhau với gần hai trăm người rồi, có lẽ cũng lên nghỉ ngơi thôi.”
Thẩm Ngọc lắc đầu:
“Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hoàn thành ngay trong đêm luôn, nếu không buổi tối khó mà ngủ ngon được. Ngươi nghĩ khi giết đủ một trăm cái Hộ Vệ thì chúng ta sẽ bị xóa luôn vị trí hay không?”
Thiên Tiếu tự tin:
“Điều đó là chắc chắn rồi, thậm chí ta mong nó xóa đi nhận diện Hộ Vệ, như thế trong chiến đấu bọn họ sẽ bớt nhắm vào ngươi.”
Điều khiến cho cô nàng kiên trì như thế bởi nàng đã chịu đủ rồi, trong chiến đấu thì những người kia toàn nhắm vào nàng. Bởi chỉ cần tiêu diệt được nàng thì Hộ Vệ là Thiên Tiếu cũng sẽ trực tiếp bị loại, thực ra thì Thiên Tiếu và nàng cũng toàn nhắm vào người được bảo vệ.
Bỗng ngọc bài đeo trêи cổ của Thiên Tiếu sáng lên, hắn nhận thông tin lập tức nhíu mày:
“Có tới bốn cái tổ đội đang hướng thẳng lên đây, không phải, giờ thì đã thành bảy tổ đội rồi. Nếu ta không nhầm thì chúng ta đang bị người ta vây công rồi, số lượng tổ đội cứ không ngừng tăng lên, có vẻ chúng ta làm việc quá nhiệt tình khiến bọn họ cảm thấy bị uy hϊế͙p͙ nên quyết định vây công.”
Thẩm Ngọc vội đứng lên: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO —
“Ngươi tạo cánh, hai người chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, mười mấy cái tổ đội chúng ta không kham nổi đâu.”
Hắn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh:
“Ngươi nhanh cho ta thấy tầm nhìn của ngươi đi.”
Sóng Âm
Nàng không biết hắn định làm gì nhưng nàng quyết định nghe theo, rất nhanh chóng Thiên Tiếu thấy được vị trí của tất cả những người này. Kể cả tình trạng của bọn họ như thế nào hắn cũng rõ ràng, hắn cảm thấy ai cũng kiệt sức giống hai người, trong đầu hắn bỗng nảy ra suy nghĩ muốn làm liều.
Thiên Tiếu kề sát tai Thẩm Ngọc khẽ giọng:
“Ta nghĩ chúng ta nên như thế này…..”
Thẩm Ngọc nghe xong kế hoạch liền cảm thấy nó có thể thực hiện được, hơi nguy hiểm một chút nhưng bù lại họ sẽ có thời gian nghỉ ngơi ngay sau đó.Với lại chính nàng cũng muốn chuyện đi săn và bị săn kết thúc càng sớm càng tốt, hắn điên nàng quyết định điên theo luôn.
Hai người đứng dậy lao nhanh xuống dưới lầu, cả người lẩn khuất trong bóng màn đêm vừa buông xuống. Trận chiến này chính thức bắt đầu, hai người nhất định phải làm được những gì đã đề ra trong kế hoạch, tuyệt đối không được để sai sót xảy ra, nếu không người phải trả giá sẽ là chính họ.
Khoảng cách để tổ đội khác phát hiện được họ chỉ là 110 mét, đây chính là lợi thế bọn họ tin tưởng mình có thể tận dụng được để giành chiến thắng, hai người xuống tầng lập tức chuyển sang một hướng khác chạy nhanh nhất có thể. Phía dưới bốn cái tổ đội có tu vi cao nhất đã vọt lên trêи, nhưng bọn họ vừa vặn nằm ngoài phạm vị cảm nhận được hai người Thiên Tiếu.
Đợi bọn họ lao được lên trêи thì ở dưới bỗng vang lên âm thanh khổng lồ, rõ ràng ở dưới đã phát sinh chiến đấu.
Một người gằn giọng:
“Chết tiệt, rõ ràng trong tổ đội của hai người kia có kẻ xác định được vị trí từ xa, mọi người nhanh chóng đi xuống ứng cứu những người khác, không dễ gì mới tụ lại được nên tuyệt đối không được để hao mòn lực lượng.”
Một người nữ nhân nhíu mày:
“Ta nhớ cô gái kia là ai rồi, hình như nàng ấy là quận chúa của Huyền Vũ Vương Phủ, người này nổi tiếng với Khí Hồn là một thanh Tiêu, mọi người phải để ý thật kỹ những âm thanh nhỏ nhất nếu không còn lâu mới bắt được nàng.”
Cùng lúc bọn họ chạy xuống thì Thiên Tiếu và Thẩm Ngọc dễ dàng làm gỏi những cái tổ đội toàn người yếu, nhiều ngươi còn không đạt nổi Hồn Sĩ, hai người còn bung hết cả sức nên họ bị tiêu diệt cực kỳ nhanh chóng.
“Rầm”
Thẩm Ngọc kiệt sức ngã xuống đất, nàng hiện tại đã quá mệt mỏi rồi, Thiên Tiếu bế nàng lao vào căn phòng gần nhất rồi chui tọt xuống gầm giường, cố gắng điều chỉnh hơn thở mình chậm nhất có thể. Tay không ngừng vuốt lưng để Thẩm Ngọc còn thở để lấy lại sức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.