Thiên Tiếu không muốn khó xử bọn họ, hắn lại gần cô gái che mặt nhẹ giọng: “Vị bạn học này không cam tâm ta cũng hiểu, nhưng các ngươi thật sự ngốc. Tuy hôm nay các ngươi tới thứ hai, nhưng đó cũng chính điểm sai lầm của các ngươi. Cầm học trưởng thất vọng về thái độ, càng thất vọng khi đã nghỉ các ngươi có thể làm tốt hơn.” Cô gái nhỏ giọng: “Ta không cam tâm.” Hắn đưa tay đặt lên vai nàng rồi nói: “Ngay từ đầu đây không phải cuộc đua, đơn giản muốn đến sớm thì phải nghĩ ra cách để không bị mất sức, còn không phải cân bằng để đến đúng lúc, tiết kiệm tối đa sức lực. Chúng ta đang tập huấn cho Thăng Thiên Đài, chính ngươi cũng đã nói hiểu được lý thuyết trong cách huấn luyện, tại sao lại thực hiện trái ngược hoàn toàn.” Cô nàng không phải kẻ ngốc, khi bình tĩnh lại nàng bỗng nhận ra người sai chính là mình. Rõ ràng nếu Cầm Vân Ca không rảnh để đến đây nói nhảm với bọn họ, huấn luyện phải bám sát với Thăng Thiên Đài. Bọn họ thì phạm vào sai lầm chí mạng khi dùng hết sức chỉ để di chuyển, sai lầm cơ bản như thế khiến Cầm Vân Ca tức giận, đó là chưa kể đến suy nghĩ bất kính của họ hoàn toàn bị xem thấu. Bất cứ một ai trêи cương vị người truyền dạy cũng không muốn bị coi nhẹ, đây là sai lầm cơ bản thứ hai bọn họ mắc phải. Hai cái sai lầm này đều tới từ sự kiêu ngạo quá mức của họ, nó đủ sức để phủ nhận luôn những gì chính họ nói ra. Cô nàng kia bị Cầm Vân Ca mắng nhưng không ai dám tỏ ra hả hê cả, bởi vì từ lời mắng kia họ nghe ra được tỷ tỷ của nàng ta cũng là học viên năm cuối của học viện. Đã có thể tồn tại đến năm cuối trong học viện thì quan hệ không ít, bọn họ không có chỗ dựa đến đó bị bắt nạt thì phiền phức. Nàng ta thở ra một hơi: “Là ta hơi gấp, quên đi mục đích của lần huấn luyện này, mong mọi người bỏ qua.” Thiên Tiếu thở dài: “Người ngươi phải xin lỗi là Cầm học trưởng chứ không phải chúng ta, nói thật thì nếu ngươi không bị phê bình, mang theo tác phong này vào Thăng Thiên Đài thì chúng ta sẽ bớt đi một đối thủ.” Nàng cúi đầu: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO — “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở.” Thiên Tiếu mỉm cười vỗ nhẹ vai của nàng: “Chúng ta còn trẻ, mắc sai lầm là chuyện bình thường thôi, chỉ là có sửa đổi được hay không mới là vấn đề. Thực lực của ngươi rất mạnh, mong rằng ngươi sẽ không mắc sai lầm mà đánh mất đi tương lai của mình, giờ thì đi xin lỗi học trưởng đi.” Nụ cười như gió xuân của hắn khiến cho nàng ta thoải mái hơn rất nhiều, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn. Nàng thoải mái đi tới xin lỗi, thanh niên kia cũng đi theo sau cúi đầu xin lỗi Cầm Vân Ca và hứa sẽ không tái phạm nữa, những người kiệt sức khi đến nơi cũng tự quỳ xuống chịu phạt. Sau đó Cầm Vân Ca kể vài câu chuyện về những danh nhân của Thiên Vương Tinh, bọn họ đều vì hấp tấp mà mất cơ hội vào Thiên Hồn học viện ngay lần đầu tiên. Trong đó cá nhân gần gũi nhất với mọi người chính là Thành chủ của Lăng Vân Thành, nàng nhắc đi nhắc lại Thăng Thiên Đài không chỉ yêu cầu mỗi thực lực mà còn cả trí lực cũng phải mạnh, tinh thần thì phải luôn tỉnh táo. Nhóm của Dạ Yến cũng phải quỳ, bọn họ thay vì đi đường bộ lại chọn đường thủy, cuối cùng chỉ còn khoảng ba nhóm là không phải quỳ. Sáu người yên tâm tụ lại một chỗ để nghỉ ngơi, hai nhóm kia tuy phân chia thời gian nghỉ ngơi hợp lý nhưng đi một tuần vẫn rất mệt. Thiên Tiếu nhìn bộ dạng thảm thương của Lý Nhã Kỳ cũng rất đau lòng, nàng sống sướиɠ quen rồi, lần trước vào rừng lịch luyện cũng không cực khổ như thế này. Lần này huấn luyện yêu cầu sức bền quá lớn, đây hoàn toàn không phải thế mạnh của nàng, lần này thì nàng khổ thật rồi. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Dạ Nguyệt: “Chúng ta cũng không mệt mỏi gì, săn yêu thú rồi nướng cho mọi người ăn, mấy ngày nay phải ăn chút ít lương khô chắc họ cũng mệt lắm rồi.” Thực ra cũng có rất nhiều tổ đội trêи đường di chuyển đôi khi cũng dừng lại để mua đồ ăn, không nhất thiết phải ăn lương khô. Tuy nhiên những người quỳ phần lớn đều đi liên tục và chỉ ăn lương khô, dinh dưỡng không tệ nhưng không thể nào so với thịt yêu thú ăn hàng ngày được. Nửa tiếng sau hai người đã bắt được rất nhiều yêu thú, riêng Thiên Tiếu lôi hẳn một con Thanh Ngưu to khổng lồ về dùng lửa nướng lên. Dùng một chút thủ thuật thì Thanh Ngưu đã chảy ra vô số mỡ khiến ngọn lửa bùng cháy mỗi lúc một dữ dội, dùng chút nguyên liệu sẵn có nhét vào bên trong khiến mùi thơm tỏa ra dữ dội. Lúc đầu bỏ lại toàn bộ những thứ không cho phép, nhẫn không gian hiện tại chẳng có bát đĩa, hắn bèn ngắt những chiếc lá to để làm đĩa đựng. Nguyên một con Thanh Ngưu to xác nhanh chóng bị phân thành nhiều phần, từng cái lá chứa đầy thịt được mang cho mọi người. Lúc mang chiếc lá đến chỗ hai người kia thì hắn khiến bọn họ ngạc nhiên khi thấy lá của mình nhiều hơn người khác. Thấy họ như thế hắn mỉm cười giải thích: Đọc Truyện— QUẢNG CÁO — “Hai người có vẻ kiệt sức nhất, ta cho thêm một ít để mọi người có thêm sức để tới Long Thành đúng thời gian.” Cô gái kia mở chiếc lá ra thì thấy bên trong có một phần của quả tim, thứ ngon nhất của Thanh Ngưu, cũng là thứ dinh dưỡng nhất. Thanh niên bên cạnh thấy nàng cứ nhìn Thiên Tiếu thì huých vai một cái, nàng cúi đầu xuống sau đó bắt đầu chậm rãi ăn, lúc mệt mỏi nàng cũng như những người khác ăn rất ngon lành. Lý Nhã Kỳ đương nhiên được Thiên Tiếu, trong chiếc lá của nàng toàn là sườn nướng với một nửa trái tim của Thanh Ngưu. Hắn vui vẻ ngồi cạnh nàng nói chuyện chung với nàng khi họ đang ăn, nàng ấy hiện tại chắc đang cảm thấy rất khó chịu, dù sao mệt mỏi như thế còn phải quỳ. Lúc ăn thì tất cả mọi người dù có muốn che mặt cũng không được, nhan sắc của mấy người che mặt khiến cho rất nhiều nam nhân bất ngờ. Tất cả đều rất xinh đẹp, tệ thì cũng có phải dễ thương, mấy nam nhân ai cũng dáo dác nhìn khắp nơi, chỉ có mình Thiên Tiếu chẳng quan tâm gì cả, đối với hắn có ba cô gái bầu bạn là quá hạnh phúc rồi. Trước khi Lý Nhã Kỳ, Lý Nhã Lan và Họa Thiên Hậu hòa hợp thì hắn sẽ bỏ hết vấn đề nữ nhân qua một bên. Lý Nhã Kỳ ăn hết trái tim định ăn qua sườn thì Thiên Tiếu từ trong túi áo lấy ra mấy bịch tương ớt: “Muội rất thích ăn tương, sườn ngon như vậy lại không có tương thì chán lắm.” Hắn chậm rãi vắt từng gói nhỏ vào chiếc lá đựng đồ ăn của nàng, phải biết đây không phải là thứ nằm trong danh sách lương khô. Muốn giữ hắn chỉ đành giấu trong túi quần, vốn hắn cũng không cần, khi xuống xe nhìn qua chỗ tay lái của người kia có rất nhiều gói nhỏ liền nhớ tới sở thích của Lý Nhã Kỳ, thúc thúc lái xe không cần nên hắn xin luôn. Hành động nhỏ của hắn khiến rất nhiều cô gái chú ý, nhìn Thiên Tiếu đang tách từng chút xương vụn ra cho Lý Nhã Kỳ liền tỏ ra cực kỳ hâm mộ. Đặc biệt nhìn cách Lý Nhã Kỳ thản nhiên tiếp nhận thì rõ ràng nàng đã được cưng chiều như thế lâu rồi, vài người nam nhân có bạn gái bỗng cảm thấy rùng mình nhưng họ tuyệt nhiên giả vờ như không thấy. Hiện tại họ mệt gần chết, lại còn phải quỳ nữa thì làm sao mà săn sóc được bạn gái. Thôi thì chấp nhận bị giận, đợi tới được Long Thành rồi an ủi sau cũng không muộn. Đồng thời bọn họ cũng thầm oán Thiên Tiếu, đi huấn luyện cũng bón cẩu lương cho họ làm gì không biết. Cầm Vân Ca nhìn vào chiếc lá của mình bên trong một góc có chút tiêu liền hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới ở nhà hắn mấy ngày thôi mà người này để ý như vậy. Kể cả phần của Dạ Nguyệt cũng tương đối đặc biệt khi có thêm cả mật ong, thứ nàng vô cùng thích. Thấy hắn chăm chút họ mới biết, dịu dàng như nước không chỉ dùng để chỉ mỗi nữ nhân. Cảm động nhất là Dạ Yến, thứ hắn thích đại ca vẫn nhớ rất rõ, nếu đại ca là nữ hắn nhất định toàn lực theo đuổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]