Nàng chỉ mất mười năm giây để xử lý xong hết tất cả những người khác, sức mạnh của nàng thực sự quá mức khủng khϊế͙p͙.Quay về nàng ôm lấy Thiên Tiếu nũng nịu, nhìn chẳng giống sát thủ giết hết mười năm người khi nãy.
Dạ Yến vẻ mặt kinh sợ đưa tay lên vuốt nhẹ cổ ý nói “đại tẩu thật kinh khủng “, Thiên Tiếu nhún vai ngón tay hình khẩu súng chỉ lên đầu mình rồi nhún vai đáp lại “bị nàng chỉ súng vào đầu từ bé rồi, biết sao được.”. Đúng là từ bé đã bị nàng dùng súng uy hϊế͙p͙ riết quen, bây giờ chỉ có cách làm cho nàng vui, nàng không vui lại lấy súng uy hϊế͙p͙ hắn.
Thiên Tiếu chỉ ra giữa sân:
“Mỹ Nhân và Dạ Yến đấu với nhau đi, mọi người đi lên sân thượng tránh để họ đấu với nhau.”
Đã giao hẹn thế nên mọi người lục tục di chuyển đi lên, bỗng đằng sau vang lên âm thanh của La Mỹ Nhân:
“Này Thiên Tiếu, ngươi chắc chắn sẽ tới Long Thành chứ?”
Hắn gật đầu mỉm cười:
“Tất nhiên rồi.”
Nàng nghe được câu trả lời của hắn liền hít một hơi thật sâu nhìn về phía đối thủ của mình khẽ giọng:
“Ta biết ngươi chưa dùng hết sức, chúng ta dùng toàn bộ sức chiến đấu của mình để đánh một trận, coi như thể hiện sự tôn trọng đối phương, ngươi thấy có được không?”
Dạ Yến suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Được thôi, ta lấy danh dự của mình đảm bảo rằng ta sẽ dùng hết sức.”
Dứt lời trêи tay nàng xuất hiện một cây thương, không dừng ở đó trêи người hắn xuất hiện một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-bien-hon-de/1747311/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.