Hàn Thiên Hinh dìu theo Bội Hoàn đi trên đường, nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó. Vô tình đi ngang qua một chuồng ngựa, y dừng lại rồi dìu theo hắn cùng đi vào. Lát sau, một con bạch mã từ trong chuồng cộc cạch đi ra. Người cưỡi nó vận bạch y trắng muốt, tay giữ dây cương, mũ ngọc nạm bạc quý trên đầu bị tháo mất để đổi lấy ngựa, trên tóc lúc này chỉ buộc một dải lụa mỏng. Vốn đến nơi này vì nhiệm vụ, nên trong người y chẳng mang theo tí bạc nào. Sau lưng có một nam nhân bị trọng thương, đầu gục lên vai y, miệng còn chảy máu thấm lên bả vai.
Người ưa sạch sẽ, lại vì một người mà phá lệ. Tay cầm dây cương dẫn ngựa đi, tay giữ lấy người nam nhân đang ở sau lưng mình.
Y tìm được một căn nhà nát bỏ trống để trị thương cho Bội Hoàn. Dẫu sao hắn cũng đang như vậy, đợi hồi phục cho tốt hơn mới có thể về nhà.
“Bội Hoàn!”
Hàn Thiên Hinh vỗ vỗ mặt hắn, đặt hắn ngồi xuống đống cỏ rơm, còn mình thì ngồi ở đối diện. Hai tay vận khí, vòng xoắn linh lực màu vàng kim lượn lờ hình tròn xung quanh, để cơ thể hắn từ từ hấp thụ. Ma khí của thủy quái để lại trên người Bội Hoàn không nhiều, chỉ còn sót lại chút độc nên không nguy hiểm tính mạng.
Sau khi được trị thương, hắn cũng dần khôi phục ý thức mà tỉnh lại, mở mắt ra nhìn y. Hàn Thiên Hinh khẽ thở dài, đứng dậy quay lưng về phía hắn.
“Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3480444/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.