Hàn Thiên Hinh nghe xong, thần sắc trên mặt liền lộ ra như kinh ngạc đến hoảng hốt.
Bội Hoàn, từng có huynh trưởng? Nhưng cớ sao lại gọi là từng có?
Tông chủ phu nhân rũ mắt, nghĩ đến chuyện này đã đau lòng đến mức nói không nổi vẫn phải nhịn xuống. Cố gắng thật nhiều, để mọi chuyện qua đi.
“Nhưng không may, vừa lên 2 tuổi đã chết yểu.”
Chuyện này kể ra dong dài, nhưng vẫn phải tường tận đầu đuôi mới có thể hiểu hết. Nếu là người khác, kì thực Hàn Thiên Hinh cũng không có kiên nhẫn ngồi nghe. Nhưng người ngồi trước mặt là tông chủ phu nhân, là mẹ của Bội Hoàn, người mà y nguyện dùng mạng che chở. Y thấy bà đang nhịn nước mắt, từ từ lấy trong áo ra một cái khăn tay. Bà nhận khăn, không khỏi nhớ rõ như in những chuyện xưa cũ.
Đường lão tông chủ vốn là người ở thành Lâm An, từ khi còn lam lũ và ở nơi đó chịu đói khát cùng cực, chưa có ai thay đổi được kiếp nghèo. Ông một mình rời khỏi quê hương, nghe nói ở Giang Nam quanh năm tươi tốt, muốn đến đây lập nghiệp. Kết quả gặp được tông chủ phu nhân, con gái duy nhất của một gia đình làm nông tại thôn Sa Hà. Bà không phải người đẹp khuynh thành khuynh sắc, cũng không phải người giàu có dư của nhiều tiền. Ngày ngày bà ở dưới ruộng, quần xắn qua khỏi đầu gối, mặt mũi lấm lem, không phấn son trang điểm.
không biết từ khi nào, đường lão tông chủ lại thầm yêu vẻ đẹp gần gũi ấy, mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3463576/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.