Thôn Sa Hà là một thôn nhỏ nằm ở phía nam ở Giang Nam, quanh năm như được yên bình phủ lên màu vàng nhàn nhạt của mùa thu, nắng không quá gắt, mưa không quá to. Hàn Thiên Hinh cưỡi ngựa trắng, vừa thong dong dẫn dây cương vừa nghe Bội Hoàn kể lại chuyện lúc nhỏ.
Hắn tuy nói mình là một tên tiểu tử không có thiên phú trời sinh gì, nhưng lúc chào đời cũng rất oai phong lẫm liệt.
Đường lão tông chủ vì đang ở ngoại thành vá lại lưới trời, lúc tông chủ phu nhân lâm bồn không thể cạnh bên. Bà ở trong phòng vượt cạn, tưởng chừng như thập tử nhất sinh cả mẹ lẫn con đều không thể thấy ánh sáng mặt trời. Vì sinh khó, đến tận một ngày một đêm mà vẫn không đợi được kết quả. Lạ rằng lúc mà hắn chào đời, ngày hôm ấy không hề chuyển đêm. Hiện tượng này khó mà lí giải được. Vì nếu đã hết ngày, thì vẫn là đến lượt màn đêm buông xuống, bóng đêm bao trùm. Vậy mà khi hắn cất tiếng khóc đầu tiên, cả ngày hôm ấy đều giống như vừa hé bình minh, ánh nắng chói chang rực rỡ.
Lúc đó, người trong thôn Sa Hà đều tin rằng hắn là phúc tinh của thôn, ban đến điềm lành. Tông chủ phu nhân vừa hết hạn ở cữ, người trong thôn liền mang thịt cá đến thăm, chất đầy cả một góc.
Hàn Thiên Hinh im lặng nghe, mặt thì vô biểu tình, nhưng trong lòng vẫn luôn có nhiều suy nghĩ. Người mà y thích, hoá ra không chỉ có ngốc nghếch và nói năn vụng về.
“Lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3461748/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.