Trong những năm qua, Bội Hoàn đối với y tốt thế nào, nhiều bao nhiêu, thì Tình Ca cũng không ngoại lệ. Tuy hắn không phải người có tài năng thiên bẩm như con trai đường lão tông chủ, không phải thiên chi kiêu tử sinh ra đã ở trên nghìn người. Nhưng hắn có ý chí, hắn cần cù chịu học hỏi, biết lắng nghe.
Hàn Thiên Hinh biết lúc này đây tâm trí của Tình Ca đã hoàn toàn bị tâm ma của Kim Tiên Đà Y Chi che lấp. Nàng ta muốn chiếm đoạt cơ thể hắn, muốn dùng hắn để đánh lại Hắc Yêu, đại khai sát giới.
“Đủ rồi! Ân oán giữa ngươi và hắn, đừng vì thế mà làm hại người vô tội.”
Hàn Thiên Hinh đứng trong vờn sáng ngũ sắc nhàn nhạt ẩn hiện, ánh mắt lãnh đạm nhìn nữ nhân kia vừa gào khóc vừa cười như điên cuồng.
“Ta thì không phải vô tội sao? Ta không đáng được siêu thoát sao? Ta vì hắn mà chịu thoá mạ ruồng bỏ, vì hắn mà bị trục xuất khỏi núi Phổ Đà, sư tôn không nhìn mặt. Ta sai cái gì? Ta đã sai cái gì?”
Nàng ta nói rồi chỉ tay về phía y, ánh mắt có hơi hướng về phía Bội Hoàn, đảo qua đảo lại, kết quả lại nhìn được sợi tơ hồng mắc kẹt nơi đáy mắt thanh cao kia.
“Ngươi… Bản thân cũng mong cầu hạnh phúc, còn muốn đứng đây giáo huấn ta? Hàn Thiên Hinh! Ngươi giỏi hơn ta sao? Ngươi nghĩ mình che giấu được sao?”
Hàn Thiên Hinh nghẹn giọng, có phần kinh ngạc khi nghe những lời này. Y biết rõ bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3458232/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.