Mấy ngày này ở Hành Minh Tông yên tĩnh, có lẽ vì thiếu vắng đi bóng dáng của ba người. Thường ngày trước sân luôn có đông đúc đệ tử, bọn họ theo Hàn Thiên Hinh học hỏi, nói chuyện rôm rả với nhau. Thi thoảng lại có Bội Hoàn và Tình Ca, hai tên tiểu tử gây nhau như chó với mèo quấn lấy y không dứt. Từ sau khi ba người lên đường đến Quỷ Trấn, nơi này trở nên nhàm chán và vắng tênh.
Đường lão tông chủ đứng ở trước Điện Long Châu thở dài, đột nhiên nhìn thấy một sợi lông vũ lượn lờ bay đến. Ông nhíu này, vừa nhìn đã nhận ra có người dùng Thông Khinh Chú để đưa tin đến. Đưa tay ra đón lấy lông vũ, nó vừa chạm vào lòng bàn tay thì giọng của Hàn Thiên Hinh đã vang lên.
Là tin tức cầu cứu.
Đường lão tông chủ vừa nghe xong, lập tức thả lông vũ bay đi, còn bản thân cũng nhanh chóng lên đường tìm Hàn Thiên Hinh và Bội Hoàn.
Hai người đi lang thang trong thôn không bóng người, không có thức ăn cũng không có nước uống. Hàn Thiên Hinh bị mùi yêu khí làm cho nửa mê nửa tỉnh, buộc phải để Bội Hoàn cõng y. Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, mắt nóng như lửa muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này. Không có người sống nhưng cây cối cực xanh tốt, lại có tiếng chim hót líu lo. Nếu đã vậy, nhất định phải có nguồn nước.
Bội Hoàn sợ Hàn Thiên Hinh không chịu đựng nổi, chốc chốc lại lay người trên lưng mình, tìm chuyện nói để cho y tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3446564/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.