"Ta lập lại lần nữa! Người muốn đối đầu ngươi là ta, những người không liên quan thả ra ngay lập tức."
Hàn Thiên Hinh cầm trong tay hai dải lụa trắng phát sáng mờ ảo, dưới nền tuyết thân bạch y như có một sức hút kì lạ. Hắc Yêu từ đầu đến cuối đều muốn châm chọc y, hắn rất ung dung, thoải mái mà nhìn y tức giận.
"Nhìn ngươi kìa! Tức giận như vậy rồi sao? Nhưng mà, người ta vẫn không thả đấy! Để xem ngươi muốn làm gì nào?"
Hắc Yêu nói rồi bật cười thích thú. Hắn đột nhiên lùi lại, chân lướt trên nền băng rồi bay đến chỗ cái cọc đang trói Bội Hoàn. Hàn Thiên Hinh đang vận khí lập tức ngưng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía đó. Chỉ thấy hắn vươn bàn tay có móng nhọn đen sì ra bóp lấy cổ Bội Hoàn, trên cổ người kia liền nổi gân xanh chằng chịt.
"Ngươi động thủ, ta liền đem hắn bóp nát thành tro bụi."
Hắn biết thừa người này là điểm yếu của y, nên cứ nhắm vào mà chọc. Quả nhiên y thu pháp khí về, đứng trầm mặc một chỗ.
"Mấy trăm năm qua ngươi lạm sát vô tội, thật không hiểu những người kia đã làm nên oan nghiệt gì? Tiên và ma luôn đối đầu. Nhưng có một chuyện ta phải nhắc ngươi nhớ. Đã là tà, thì mãi mãi không thể thắng chính."
Hàn Thiên Hinh tuy dùng ngữ khí rất bình thường để nói chuyện với Hắc Yêu, nhưng câu nào y nói ra cũng giống như muốn ngoáy sâu vào tim hắn. Trước khi đến nơi này đối đầu với hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3446560/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.