Gì mà chỉ có mấy món để đãi khách đường xa? Ba người bọn họ còn chưa kịp hỏi gồm có những món gì, đã bị bà cụ này dội cho một gáo nước lạnh. Bội Hoàn trong bụng ôm một cục tức, nhưng nghĩ đến dạ dày đang kêu gào đáng thương cũng chỉ biết im lặng qua bàn ngồi. Hắn và Tình Ca đương nhiên không ngồi cạnh nhau, mà người có thể ngăn cách được họ chỉ có mỗi một người.
Quán ăn có thưa thớt vài người dùng bữa rồi đi ngay, có vẻ như cũng là người từ nơi khác tới. Vì ở cạnh đường đi, nên nhìn những người trong thôn đi qua đi lại rất náo nhiệt. Có tiếng trẻ con nói cười, có tiếng người mời chào hàng hoá. Hàn Thiên Hinh cũng định nhân cơ hội này, đợi sau khi bà cụ kia mang thức ăn ra sẽ hỏi thăm một chút.
"Sư huynh! Ngày mai lại lên đường rồi ư, như vậy có nhanh quá hay không?"
Bội Hoàn cảm thấy không khí im lặng đợi thức ăn ra thật nhạt nhẽo, mới tìm chút chuyện vặt nói với y. Hắn khom người đến gần, mắt thì nhìn ra bên ngoài đường náo nhiệt mà hỏi.
"Nơi này yên bình như vậy, chi bằng tận hưởng thêm vài ngày nữa rồi đi! Đến lúc chúng ta gặp được Hắc Yêu rồi, cơ hội thảnh thơi không còn nhiều đâu!"
"Đừng nói nhảm!"
Hàn Thiên Hinh mắng hắn một tiếng, sau đó vội quay mặt đi. Chuyện mà y bận tâm, vẫn là lúc y cùng hắn ở trong phòng nói mấy lời mơ hồ không rõ mơ hay thực. Thâm tâm từng khao khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3446558/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.