"Đệ... Làm gì?"
Hàn Thiên Hinh không chạy được cũng không đứng yên được, tim đập thình thịch chôn chân tại chỗ. Bội Hoàn lần đầu tiên làm ra loại chuyện này, lần đầu tiên được chạm vào người y. Hắn mặc kệ đây là dưới chân núi của Hành Minh Tông, cũng mặc kệ lát nữa y sẽ lại bảo hắn "cút".
"Đại sư huynh!"
"Đừng nói!"
Y lên tiếng chặn miệng hắn lại, cũng không rõ nguyên nhân là gì. Là bản thân đang lo sợ cái gì mà phải như vậy? Hắn muốn nói gì, bản thân y còn không biết, nhưng vẫn một mực không muốn nghe. Có điều y lại có cảm giác, chuyện này tốt nhất đừng nên nhắc đến. Ở đây là Hành Minh Tông, hai nam nhân đứng dưới gốc phong đỏ giằng co qua lại chẳng hay ho chút nào. Thế là y từ từ thoát ra khỏi tay Bội Hoàn, chỉnh lạt ống tay áo, mặt không nhìn hắn.
"Đi đây!"
Hắn đứng chôn chân ở đó. Rõ ràng khi nãy là hắn mạnh miệng nhất, cũng can đảm nhất. Lần đầu tiên hắn dám mạo phạm chạm vào người Hàn Thiên Hinh. Lần đầu tiên hắn làm ra loại chuyện mà chính hắn cũng không hiểu, nguyên nhân là gì. Vậy mà khi y lên tiếng, hắn lại thấy mình hoá đá, nói không được giữ không xong.
Ôm theo nỗi phiền muộn trở về phòng, Bội Hoàn ngồi ở cửa sổ cả nửa ngày không làm gì cả. Hắn không ăn không uống cũng không ra ngoài, cứ thẩn thờ như vậy.
Có phải những gì mà hắn nói, lại quá thẳng thắn rồi hay không? Cũng vì hắn vụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-anh-nang-xuyen-qua-tuong-thanh/3446551/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.