Chương trước
Chương sau
Đường Bộ là chàng trai hơi hướng nội và thường xuyên không có cảm giác an toàn, tính cách này hoàn toàn không hợp với giới giải trí xô bồ vội vã. Cậu ta cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần trong lòng cất giấu bí mật gì là sẽ bị nó tra tấn cả ngày lẫn đêm.

Nhìn Khúc Mịch ngồi xuống phía đối diện, cậu ta lập tức cảm thấy có một áp lực vô hình đè nặng khiến bản thân muốn chạy trốn.

"Cậu biết những gì? Khai hết ra đi!"

Đường Bộ nắm chặt hai tay, đây là hành động phòng bị điển hình khi gặp nguy hiểm.

"Tôi không biết gì cả." Cậu ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Khúc Mịch.

"Cậu và Lưu Mục Sâm biết nhau từ khi nào?" Khúc Mịch hỏi thẳng, "Tại sao cậu lại che giấu việc quen biết Lưu Mục Sâm? Hôm đó cậu ta đến nhà cậu làm gì?"

Đường Bộ vẫn ngậm chặt miệng, chống cự đến cùng.

"Hai cậu quen nhau trên game, mà các cậu gặp nhau ngoài đời thực là vì một cuộc giao dịch."

Mỗi lần Khúc Mịch nói, phòng bị tâm lý của Đường Bộ dần sụp đổ.

"Tôi và cậu ta chỉ là bạn." Đường Bộ nhấn mạnh, "Chúng tôi quen nhau qua game, không có mối quan hệ đặc biệt nào cả."

"Nếu đã vậy, tại sao cậu ta lại lảng tránh quan hệ của các cậu, còn làm bộ không quen cậu? Cái chết của Hàn Lãnh có liên quan gì tới hai cậu? Hay nói đúng hơn là cậu dính líu gì trong việc này?"

Ánh mắt sắc bén của Khúc Mịch khiến cậu ta không biết trốn đi đâu, nhất là câu cuối càng khiến cậu ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

"Tôi không có giết người, lúc tôi đi đạo diễn Hàn vẫn còn khoẻ mạnh!" Đường Bộ trở nên kích động.

Khúc Mịch không tiếp tục ép hỏi, để cậu ta từ từ bình tĩnh lại.

Đường Bộ biết hôm nay nếu không thành thật khai báo, bản thân chắc chắn không thể bước ra khỏi cánh cửa này. Đợi ổn định lại tâm trạng, cậu ta nói ra tất cả những gì đang cất giấu.

Thì ra nghe nói Nguyễn Chỉ chết, cậu ta đến khách sạn để an ủi Hàn Lãnh. Cậu ta không trông mong Hàn Lãnh thân thiết hay nhiệt tình với mình, nhưng hôm đó Hàn Lãnh hẹn cậu ta uống rượu, điều này khiến cậu ta vừa mừng vừa lo.

Đúng lúc cậu ta quay xong cảnh quay của mình nên cũng trả phòng về thành phố. Hàn Lãnh hẹn gặp cậu ta ở một quán bar đồng tính, cậu ta vui đến mức còn trang điểm cẩn thận.

"Lúc tới nơi, tôi thấy đạo diễn Hàn đã ở đó. Tâm trạng ông ấy rất tệ, còn uống nhiều rượu, không chịu nói gì. Tôi ở bên cạnh cùng ông ấy đến khuya. Ông ấy say như chết, tôi đưa ông ấy lên xe rồi chở về nhà mình. Đối mặt với người mà mình thích, tôi sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy? Không phải tôi muốn ăn vạ ông ấy, cũng không phải tôi muốn dùng cách này để uy hiếp ông ấy. Tôi chỉ muốn ở bên ông ấy cho dù chỉ là một buổi tối. Nhưng sự việc luôn diễn ra không đúng mong ước của người ta. Tôi đưa đạo diễn Hàn về, vì quá kích động nên không kịp khoá cửa. Hôm sau, chúng tôi bị Mục Sâm bắt tại giường. Trước đó tôi không biết họ là bố con. Thấy đạo diễn Hàn ở nhà tôi cậu ta vô cùng kinh ngạc, khi lật chăn lên thấy chúng tôi đều trần truồng, cậu ta vô cùng phẫn nộ, thậm chí là tỏ ra thù hận. Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy, cậu ta đập nát TV và bình hoa, trông như muốn ăn thịt người. Đạo diễn Hàn tỉnh dậy, ông ấy đương nhiên không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Tôi nghe ông ấy gọi Mục Sâm là con trai liền có cảm giác như bị sét đánh."

"Cậu không ngờ bố con họ đều có xu hướng đồng tính, lại còn cùng dây dưa với cậu đúng không?"

"Không, tôi với Mục Sâm chưa tính là người yêu. Chúng tôi chỉ có ấn tượng tốt về nhau, mới giới hạn ở nắm tay hôn môi thôi."

Thế mà dám nói là thích Hàn Lãnh? Quay lưng liền có quan hệ mờ ám với đàn ông khác. Thanh niên bây giờ chỉ biết theo đuổi cái mới, hoàn toàn không biết mình cần cái gì.

"Tôi không biết phải giải thích thế nào, đạo diễn Hàn bảo tôi đi trước, để bố con họ nói chuyện. Tôi biết mình ở lại chỉ càng khiến sự việc khó giải quyết, hơn nữa chính tôi cũng cần bình tĩnh lại. Tôi mặc đồ vào, lái xe ra bờ sông, mãi đến khi trời tối mới về nhà. Trong nhà đã được dọn dẹp, bố con họ đều đã đi. Tôi không dám gọi điện cho ai, nhưng tâm lý thì cứ thấp thỏm bất an. Đến khi không kìm chế được, tôi gọi điện cho Mục Sâm. Điện thoại đổ chuông một lúc lâu Mục Sâm mới nghe máy, tôi biết chắc chắn cậu ta đang giận mình. Nhưng cậu ta không nói gì cả, chỉ hẹn ngày mốt lên game, cậu ta phải giết tôi! Ngày 9, tôi đăng nhập vào game sớm. Có người trong liên minh mời tôi đánh quái, tôi chơi cùng. Cả ngày hôm đó tôi chờ Mục Sâm online nhưng ảnh đại diện của cậu ấy luôn trong trạng thái không sáng đèn. Tôi biết giữa chúng tôi chắc chắn kết thúc rồi, cậu ta sẽ không quan tâm đến tôi nữa. Quả nhiên mấy ngày sau đó, cậu ta không hề đăng nhập vào game, cũng không liên lạc với tôi. Mãi đến mấy hôm trước cậu ta đột nhiên tới nhà, cậu ta nói muốn chơi game trận cuối với tôi, sau này hai bên coi như không quen biết. Nhưng game còn chưa chơi xong, tôi lại nhận được điện thoại của cảnh sát Lục. Cậu ta vừa nghe nói là cảnh sát liền chạy lên lầu, còn dặn tôi không được nói là quen cậu ta. Tôi thấy cậu ta mặc quần áo vào chạy ra ngoài, lên lầu tránh mắt thì có hơi nghi ngờ. Sau đó cảnh sát Lục phát hiện điều khác thường đuổi theo. Lúc này tôi càng cảm thấy Mục Sâm đang có chuyện giấu mình. Nhưng tôi không dám nghĩ tiếp, tôi thấy suy đoán của mình quá đáng sợ. Cảnh sat, mấy anh rốt cuộc đã điều tra được gì rồi?"

Khúc Mịch không trả lời vấn đề của cậu ta mà hỏi tiếp: "Tại sao lại hẹn chơi game vào ngày 9?"

"Có lẽ hôm đó cậu ta có thời gian."

Đường Bộ không nghĩ đây là vấn đề, một học sinh lớp 12 muốn chơi game thì phải tranh thủ thời gian. Nhưng phân tích theo góc độ tâm lý học, tình cảm Lưu Mục Sâm dành cho Đường Bộ đã vượt qua bạn bè thông thường. Cậu ta tận mắt thấy người bố không có trách nhiệm của mình ngủ chung với Đường Bộ, chắc chắn là rất sốc. Cậu ta muốn hận, nhưng lại quá yêu, muốn yêu nhưng lại không thể vượt qua rào cản của việc đó. Cậu ta muốn trút bỏ mọi cảm xúc trên game thì không phải nên lập tức thực hiện à, sao phải chờ sang hôm khác?

Từ lúc trả phòng khách sạn là ngày 2, Hàn Lãnh bắt đầu cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Không ngờ đến buổi tối ngày 3, Hàn Lãnh uống rượu với Đường Bộ, còn qua đêm ở nhà cậu ta. Nói cách khác, ngày Hàn Lãnh chính thức mất liên lạc là vào buổi sáng ngày 4, người tiếp xúc cuối cùng với ông ta là Lưu Mục Sâm!

Lục Li lập tức bảo cấp dưới gọi điện cho Lưu Mục Sâm, ngoài ra, Khúc Mịch đề nghị anh đến chỗ ở của Đường Bộ cẩn thận điều tra lại.

Hai đội chia nhau hành động, Lục Li dẫn đội đến nhà Đường Bộ, công việc thẩm vấn giao cho Khúc Mịch.

Lưu Mục Sâm nhanh chóng bị đưa về đội. Cậu ta đang học trên trường, cảnh sát đột nhiên xuất hiện đưa cậu ta đi, bên phía nhà trường lập tức thông báo cho phụ huynh. Lưu Hà nhận được tin liền chạy tới đội hình sự, thậm chí còn sớm hơn Lưu Mục Sâm.

"Mấy anh không có quyền làm như vậy!" Thấy Lục Li dẫn con trai mình vào, bà ta lập tức chạy tới lớn tiếng nói, "Mấy anh đang đối xử với con trai tôi như tội phạm giết người đấy, tôi phải khiếu nại các anh!"

"Bà Lưu, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định, mong bà phối hợp. Chúng tôi có chứng cứ chứng minh con trai bà là người cuối cùng tiếp xúc với Hàn Lãnh, hơn nữa cả hai có xảy ra tranh chấp." Lưu Tuấn nói.

Lưu Hà giật mình, bà ta không ngờ sự việc còn phức tạp hơn mình tưởng tượng, cứ tiếp tục đứng đây kêu la cũng không giúp được gì cả. Vì thế bà ta nói với con trai mình: "Mục Sâm, con đừng nói gì cả, mẹ lập tức thuê luật sư nộp tiền bảo lãnh cho con. Con yên tâm, có mẹ ở đây, con sẽ không xảy ra chuyện gì cả."

Thấy mẹ mình, Lưu Mục Sâm muốn nói lại thôi, Lưu Tuấn đưa cậu ta vào phòng thẩm vấn, Khúc Mịch đã chờ sẵn ở đó.

Lưu Sâm đã gặp Khúc Mịch một lần ở nhà. Khi đó tuy Khúc Mịch không hỏi gì nhưng Lưu Mục Sâm đã cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm phát ra từ anh, nhất là khi ánh mắt anh nhìn cậu ta khiến linh hồn cậu ta cũng phải run rẩy.

"Lần đầu tiên cậu gặp Hàn Lãnh là khi nào?"

Lưu Mục Sâm tưởng Khúc Mịch sẽ hỏi chuyện ngày 4 hoặc chuyện của mình và Đường Bộ, không ngờ anh lại hỏi vấn đề này.

Dù gì cậu ta cũng đã hạ quyết tâm im lặng chờ mẹ mời luật sư đến, vì thế cậu ta ngồi xuống, không trả lời, nhưng trong đầu vẫn nhớ lại cảnh ngày hôm đó, đó là khi cậu ta mới lên lớp 6, giáo viên chủ nhiệm nói có người tới tìm cậu ta, lúc cậu ta ra cổng trường thì thấy có một người đàn ông đứng đó.

Ông ta nói mình là bố ruột của cậu ta, tên Hàn Lãnh. Ông ta còn nói ông ta luôn lặng lẽ dõi theo cậu ta, biết cậu ta học nhà trẻ và trường tiểu học nào. Ông ta nói biết bố dượng đối xử tốt với cậu ta nên không muốn làm phiền cuộc sống của con trai. Nhưng cậu ta có quyền biết bố ruột của mình là ai, hơn nữa ông ta có chuẩn bị một số tiền cho cậu ta tương lai học đại học, đi du học hay kết hôn cũng không phải lo lắng.

Người đàn ông kia nói cậu ta đã trưởng thành, có thể tự nhìn nhận mọi việc. Ông ta nói mình không phải người cha tốt, người ông ta thấy có lỗi nhất là cậu ta. Hôm đó người đàn ông kia nói rất nhiều nhưng cậu ta không nghe lọt tai câu nào cả.

"Lần đầu tiên biết đến bố ruột của mình, cậu có cảm nhận gì?"

Khúc Mịch nói đúng, từ lâu Lưu Mục Sâm đã biết bố ruột của mình không phải người bố hiện tại. Nhưng khi nào thì cậu ta biết chứ? Ánh mắt Lưu Mưu Sâm trở nên sâu thẳm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.