Chương trước
Chương sau
Lục Li hỏi Đường Bộ hai câu, đột nhiên nhớ tới một việc, vội đứng dậy nhìn xuống dưới cửa sổ.

"Đội trưởng Lục, anh sao vậy?" Đường Bộ thắc mắc hỏi.

Lục Li thấy có một cái bóng đi lướt qua cổng khu chung cư, hắn mặc đồ màu xanh lục, đội mũ, không thể nhìn rõ là ai. Anh vội chạy xuống đuổi theo ra ngoài thì chỉ thấy có một chiếc xe buýt ngang.

"Sao vậy đội trưởng Lục?" Vương Thành chạy theo sau, hỏi.

"Khi nãy có khách ở nhà Đường Bộ, hơn nữa hắn không muốn gặp chúng ta." Lục Li khẳng định.

Vương Thành vỗ trán: "Thảo nào lúc chúng ta đến nhà tôi cứ thấy thái độ của Đường Bộ kỳ lạ, còn để tận hai cái máy chơi game!"

"Quan trọng là tiếng bước chân. Cậu nhớ lại xem, lúc chúng ta đến có tiếng bước chân chạy lên lầu. Hắn trốn ở đó, rình chờ chúng ta vào nhà mới chạy xuống."

"Đội trưởng Lục, tên nhóc Đường Bộ kia chắc chắn có bí mật không muốn người ngoài biết!" Vương Thành gật đầu, "Tôi đề nghị lập tức bắt cậu ta lại, khám xét chỗ ở của cậu ta."

"Làm lớn chuyện, e rằng sẽ đánh rắn động cỏ." Lục Li không tán thành ý kiến của Vương Thành, "Cậu phụ trách giám sát Đường Bộ, có điều gì bất thường lập tức báo về!"

Vương Thành ở lại theo dõi Đường Bộ, một mình Lục Li về đội hình sự. Anh vừa vào văn phòng, Mạnh Triết liền tới nói: "Đội trưởng Lục, tôi đang định gọi điện cho anh đây. Trong đoàn phim Đại quyết chiến phần 2 có một thế thân võ thuật, từ khi Nguyễn Chỉ gặp tai nạn hắn ta chưa từng xuất hiện, hơn nữa hắn là người ở huyện kế bên, đó là nơi xuất phát của đám mối."

Sao còn xuất hiện thêm một thế thân võ thuật? Tuy Lục Li có vẻ nghi ngờ khả năng giết người của thế thân võ thuật, nhưng khi nghe nói hắn đang mất tích, còn có liên quan đến đám môi, anh liền đồng ý với quan điểm của Mạnh Triết. Lục Li xin lệnh điều tra của cấp trên, tìm kiếm toàn diện cái người tên Trần Cường này.

Khúc Mịch vô cùng phối hợp với công việc của đội hình sự, địa điểm làm việc hàng ngày của anh từ đồn công an biến thành Cục Công An, không, nói đúng hơn là khoa pháp y.

Lục Li liên lạc với Lưu Hà mấy lần, Lưu Hà cuối cùng cũng đồng ý cho họ tiếp xúc với Lưu Mục Sâm. Thật ra trong đó có một nguyên nhân là còn một tháng nữa Lưu Mục Sâm sẽ tròn mười tám tuổi, đến khi ấy bà ta có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Bà ta đề nghị mình được tham gia buổi gặp mặt, Lục Li đồng ý.

"Đúng là một người phụ nữ thông minh." Khúc Mịch đánh giá Lưu Hà như vậy.

Ngày hẹn gặp, Lục Li mời Khúc Mịch cùng đi, hy vọng anh có thể thông qua vài chi tiết phát hiện manh mối có giá trị.

Chồng của Lưu Hà không ở đây, con thứ hai thì đang đi học, Lưu Mục Sâm nghỉ cuối tháng ở nhà.

"Lần trước cũng không nhìn thấy chồng bà, hình như ông ta rất bận thì phải." Lục Li biết chồng Lưu Hà là bác sĩ ở bệnh viện ngoại ô, đáng lẽ công việc không bận đến vậy.

Lưu Hà bưng trái cây lên: "Mẹ chồng tôi đang bệnh nằm liệt giường, mấy anh chị em phải thay phiên nhau chăm sóc mỗi tuần, hai lần đội trưởng Lục tới trùng hợp đến lượt nhà tôi. Nếu không phải tôi phải ở nhà để chăm sóc hai đứa nhỏ thì tôi đã đi rồi."

Nói tới đây, Lưu Hà gọi Lưu Mục Sâm.

Không có ai trả lời, một lát sau, Lưu Mục Sâm từ trong phòng đi ra. Cậu ta vẫn đeo mắt kính, mặc áo sơ mi và quần jeans, cổ tay thì đeo đồng hồ cũng phải mấy nghìn tệ.

Chắc cậu ta biết mục đích cảnh sát đến tìm nên không chờ hỏi đã nói: "Từ lâu tôi đã biết Hàn Lãnh là bố ruột của mình, dù gì thì trên báo cũng đưa tin đầy ra, chẳng qua tôi không muốn thấy mẹ buồn nên giả vờ không biết. Hàn Lãnh có tới trường tìm tôi, nhưng tôi không muốn gặp ông ta. Từ khi có ký ức, tôi chỉ có một người bố, ông ta chỉ là người xa lạ. Mấy ngày trước nghe tin ông ta chết, tôi cũng không có cảm giác gì. Mỗi ngày có bao nhiêu người chết ngoài kia, tôi không biết tại sao mấy anh nhất quyết phải gặp tôi làm gì!" Cậu ta bĩu môi.

"Từ 20 giờ đến 00 giờ ngày 9, cậu ở đâu?" Lục Li hỏi.

"Đi xem phim." Cậu ta trả lời ngay, "Hôm đó tôi có hẹn với bạn đi xem phim, hôm đó là sinh nhật của bạn tôi, trùng hợp ngoài rạp đang chiếu Tôi không phải Tây Môn Khánh nên chúng tôi xem ở rạp Hoa Thương."

"Còn giữ vé xem phim không?"

"Tôi không biết, đồ của tôi toàn là mẹ sắp xếp lại." Cậu ta nhìn Lưu Hà.

Lưu Hà vội đi tìm, cuối cùng tìm được trong thùng rác phòng khách: "May mà chưa vứt đi, nếu không không thể giải thích rồi."

Lục Li nhận lấy, đúng thật làm một tấm vé xem phim, trên đó có ghi giờ chiếu từ 20 giờ đến 22 giờ 30.

"Có gì mà không thể giải thích?" Lưu Mục Sâm mất kiên nhẫn, "Con đi với bạn, bọn họ có thể làm chứng cho con. Đừng nói là mấy anh nghi ngờ tôi giết Hàn Lãnh đấy nhé! Buồn cười, tôi với ông ta không có quan hệ gì cả, tôi không cần phải giết ông ta."

"Cậu đang trong giai đoạn chuẩn bị thi đại học nhưng cậu còn thời gian đi xem phim với bạn, mọi người có vẻ thoải mái nhỉ?"

"Người có thực lực có thể sắp xếp thời gian."

"Thế cậu còn sở thích gì không?" Lần trước tới Lục Li thấy trong phòng có quả bóng rổ, ngoài ban công phơi giày và đồng phục chơi thể thao.

"Chơi bóng rổ, lên mạng, tới cuối tháng thì cùng bạn bè ra ngoài dạo phố hoặc đi xem phim." Cậu ta nhìn đồng hồ treo tường, "Mấy anh còn hỏi gì nữa không, đến giờ tôi đi học rồi."

"Đồng hồ cậu mới mua à?" Khúc Mịch im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi.

Lưu Mục Sâm theo phản xạ rụt tay lại, mới trả lời: "Ừ, vừa mua mấy hôm trước."

"Trường của chúng không cho dùng di động nên tôi mua đồng hồ cho nó." Lưu Hà ngồi cạnh nói.

"Ừ, đồng hồ này khoảng 3000 tệ, không tính là mắc."

Nghe Khúc Mịch nói, Lưu Hà giật mình. Xem ra bà ta không biết giá của chiếc đồng hồ này, nhưng bà ta không hề chất vấn mà lựa chọn giữ im lặng.

"Chỉ cần chúng tôi điều tra tài khoản ngân hàng của Hàn Lãnh là có thể tìm ra manh mối."

Lưu Mục Sâm dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc, nghe Khúc Mịch nói vậy, cậu ta liền căng thẳng.

"Mục Sâm, con thật sự lấy tiền của ông ta hả? Có phải là lần trước ông ta đến trường tìm con không?" Lưu Hà bất ngờ nhìn đứa con trai khi nãy còn mạnh miệng nói mình không có liên quan gì với Hàn Lãnh.

"Vốn dĩ con không muốn lấy, nhưng ông ta đi nhanh quá." Lưu Mục Sâm cúi đầu giải thích, không còn dáng vẻ ngông cuồng như vừa rồi, "Ngờ đâu mới có mấy ngày ông ta đã chết. Dù gì bao nhiêu năm qua ông ta cũng chưa bỏ ra một đồng nuôi con, đây là số tiền ông ta phải trả. Tại sao chỉ có mình ông ta vẻ vang bên ngoài, còn con thì như nhảy ra từ một cục đá không có cha chứ?"

"Nói bậy, không phải con còn có mẹ sao!" Lưu Hà trầm giọng.

"Nhưng mẹ cũng chỉ là mẹ thôi." Lưu Mục Sâm gào lên rồi đứng dậy chạy ra ngoài.

Lưu Hà vội đuổi theo, để lại Khúc Mịch và Lục Li ở trong nhà. Bây giờ nên đi hay không đi đây? Lục Li nhìn Khúc Mịch thì thấy Khúc Mịch đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Trong phòng của Lưu Mục Sâm được sắp xếp gọn gàng, khăn trải giường không có lấy một nếp gấp, chăn và gối đầu được xếp ngay ngắn ở đầu giường. Trên bàn học bên cạnh bày một chồng sách, cạnh đó là laptop. Đối diện bàn là tủ quần áo, Khúc Mịch đang định mở cửa tủ ra xem thì nghe tiếng của Lưu Hà.

"Mấy cậu đang làm gì đấy? Mục Sâm không thích người ngoài vào phòng của nó!"

Khúc Mịch quay người trở ra, Lục Li hỏi thăm về Lưu Mục Sâm.

"Không sao, nó đi một lát là về. Nếu không còn việc gì khác mới các anh đi cho, tôi còn phải đi đón con, chồng tôi cũng sắp về rồi. Tôi không muốn để họ bị liên lụy, đến giờ họ vẫn chưa biết việc này."

Cứ thế hai người bị đuổi đi, khi lên xe, Lục Li mới hỏi: "Sao rồi? Có phát hiện chi tiết nào bất thường không?"

"Cố chấp, cô độc, vặn vẹo, biết kiểm soát, đây là thông tin từ phòng của Lưu Mục Sâm cho thấy. Cậu ta không giống kiểu có thể hoà hợp với bạn bè, hơn nữa cậu ta lên mạng chủ yếu để chơi game, thời gian chơi game mỗi ngày cùng lắm thì một tiếng."

Sao có thể đoán được? Trên mặt Lục Li xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn, bởi vì từ góc độ của anh, phòng ốc sạch sẽ có lẽ là nhờ Lưu Hà dọn dẹp.

Khúc Mịch giải thích: "Ngay cửa phòng có một đôi dép lê, một đôi khác đang mang trên chân Lưu Mục Sâm là cậu ta thay ra ở cửa phòng. Lưu Hà gọi con cũng chỉ đứng ngoài, không hề vào trong, điều này cho thấy Lưu Mục Sâm có thói ở sạch, hơn nữa không muốn ai xâm phạm không gian riêng tư của mình. Phòng của cậu ta vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, khăn trải giường không một nếp gấp, xách được sắp xếp theo thứ tự, điều này chứng tỏ chủ nhân căn phòng bị ám ảnh cưỡng chế, hơn nữa còn rất cố chấp. Cậu ta khi ở trong phòng và ra ngoài là hai biểu hiện khác nhau, điều này cho thấy cậu ta là người cô độc. Mà nhìn từ phòng khách xuống phòng bếp thì có thể thấy nữ chủ nhân của ngôi nhà không phải người quá sạch sẽ hay nhanh nhẹn. Thế nên, phòng của con trai không phải do Lưu Hà quét dọn. Từ độ mòn bàn phím có thể thấy cậu ta hay chơi game. Ngoài ra trên bàn có dán thời khoá biểu, khi nãy đúng là đến giờ học của cậu ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.