Chương trước
Chương sau
Nghe ông cụ nhắc đến việc nuôi tiểu quỷ, Khúc Mịch nhớ đến một việc.

"Thường luyện tiểu quỷ như thế nào?"

"Bên ngoài đồn rất nhiều cách nhưng cách cụ thể là bí mật của tộc X không được lan truyền, hơn nữa tộc họ có quy định rất nghiêm khắc, nếu bị phát hiện sử dụng tà thuật sẽ bị xử lý theo hình phạt nặng nhất. Tôi không rõ, với cũng không dám nói bậy. Không nên bàn nhiều về tộc X, chọc họ không có gì tốt đâu. Bình thường họ sống trong núi sâu, không hề qua lại với chúng tôi."

"Ông Hoa, tại sao ông lại để con trai một mình đến đây làm ăn?" Khúc Mịch đột ngột thay đổi chủ đề. Hoa Uy là người thành phố Đông Lăng, chạy đến Nam Giang xa xôi như vậy thật sự không bình thường.

"Mười lăm tuổi nó đã đi làm, ban đầu chỉ làm gần nhà, sau này không biết nghe ai nói làm gì đó là có thể kiếm được bộn. Tôi không hiểu lắm, dù sao cũng kiếm được tiền nên tôi mặc nó. Ở đây đông minh tinh, thế nên nó chạy đến đây."

"Ông có quen Kaidi không?"

"Là gì vậy?"

Ông Hoa chưa từng nghe tên nước ngoài. Khúc Mịch đưa ông xem ảnh của Kaidi, ông cụ lắc đầu.

Dẫn ông cụ đi làm thủ tục nhận thi thể xong, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Lục Li, báo rằng đã tìm được tài xế chở Kaidi rời khỏi bệnh viện hôm đó.

Khúc Mịch chạy về đội hình sự, tài xế đang tiếp nhận thẩm vấn. Theo trí nhớ của anh ta, hôm đó Kaidi lên taxi, đích đến là Khải Duyệt Hào Uyển. Kaidi đeo một cái balo màu đen, đội mũ, mang kính râm, không hề nói chuyện. Lúc đầu anh ta không nhận ra Kaidi, mãi đến khi gần tới nơi, anh ta mới nhận ra.

"Tôi là fan trung thành của Kaidi, đã bắt đầu thích cậu ta từ khi cậu ta tham dự show truyền hình đầu tiên, tất cả nhân vật cậu ta bắt chước tôi đều nhớ, thậm chí kể cả nhắm mắt cũng tưởng tượng ra được. Mọi người đều bảo Kaidi là thiên tài bắt chước, bắt chước ai cũng giống như đúc, nhưng dù cậu ta bắt chước thế nào, tôi vừa nhìn cũng có thể nhận ra cậu ta ngay."

"Tại sao?" Lục Li hỏi.

"Bởi vì con người ai cũng có thói quen nhỏ không thể sửa, tôi phát hiện mỗi khi bắt chước hay căng thẳng Kaidi đều sẽ hay cử động vành tai phải. Kỳ diệu lắm đúng không, nếu không cẩn thận tỉ mỉ chắc chắn sẽ không nhìn ra đâu, hơn nữa người bình thường chẳng ai làm vậy được. Tôi tự thử rồi, phải nhếch miệng kéo quai hàm vành tai mới nhúc nhích được."

Nghe tài xế nghiêm túc thuật lại, Lục Li chỉ biết lắc đầu, thời buổi này người hâm mộ kiểu nào cũng có.

"Khi ấy tôi thắc mắc lắm, cho dù sợ tài xế nhận ra thì cũng không cần căng thẳng đến vậy đúng không? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Khải Duyệt Hào Uyển là chỗ ở của cô Hâm Hân, cậu ta tới đó làm sao không căng thẳng được? Nếu bị paparazzi phát hiện thì chắc chắn lại lên hot search!"

"Anh nói cô Hâm ở Khải Duyệt Hào Uyển?"

Lục Li lập tức cho người điều tra, rất nhanh đã có kết quả. Hâm Hân quả nhiên ở số 20 khu C của Khải Duyệt Hào Uyển, là biệt thự hai tầng.

Khu Khải Duyệt Hào Uyển toàn là minh tinh và thương nhân ở, phí quản lý bất động sản đắt nhất thành phố Nam Giang. Vì bảo vệ quyền riêng tư, khu vực đó không lắp bất kỳ camera nào, nhưng trong mỗi căn biệt thự đều trang bị hệ thống báo trộm tiên tiến nhất, nếu không biết mật mã mà tự tiện xông vào, an ninh khu vực sẽ đổ chuông cảnh báo, đồng thời tự động gọi 110.

Nhóm Lục Li và Khúc Mịch lái xe đến Khải Duyệt Hào Uyển, đối tượng họ điều tra trước đây cũng có nhiều kẻ lắm tiền, nhưng sống ở nơi thế này vẫn rất hiếm thấy. Diện tích cây xanh chiếm 60%, tất cả được xây dựng theo phong cách châu Âu, vô cùng nguy nga tráng lệ.

Tới số 20 khu C, Lục Li đi đầu bước lên cầu thang cũng không dám mạnh chân. Bậc thềm căn biệt thự được lát bằng đá hoa cương thiên nhiên, giá trị hết sức xa xỉ.

Bấm chuông cửa, một lúc sau, bên trong vọng ra giọng người quen: "Là cậu hả?"

"Chúng ta lại gặp nhau rồi." Khúc Mịch thấy trên cửa có camera, biết Hâm Hân chắc chắn nhận ra mình.

Cửa mở, đập vào mắt là tấm bình phong pha lê với khung gỗ, ở giữa là hoa văn ghi lại mười hai vai diễn đỉnh cao của Hâm Hân.

Cảnh cửa đằng sau từ từ khép lại, mọi người vừa đi vòng qua bình phong liền có cảm giác xuyên đến triều Thanh.

Cả căn nhà được trang trí theo phong cách Trung Hoa, tất cả đồ dùng đều làm bằng gỗ.

Hâm Hân mặc đồ ở nhà kiểu Trung Hoa xưa, gương mặt trang điểm nhẹ trông già hơn nhiều. Bà còn đeo kính viễn thị, chắc là mới xem gì đó, đột nhiên bị cắt ngang nên quên lấy xuống.

"Mấy cảnh sát tới có chuyện gì sao? Hôm trước tôi đã nói chuyện với cậu cảnh sát này, cái chết của Hoa Uy không liên quan đến tôi." Mặt bà ấy lạnh như băng, không hề có sức tương tác như trên TV, có vẻ như tâm trạng đang không tốt lắm.

"Chúng tôi tới để điều tra về Kaidi." Người ta không mời mình ngồi, Lục Li đứng cạnh sô pha da nói, "Ngày 20 tháng trước, khoảng 13 giờ, Kaidi đeo một cái túi đen đến nhà bà. Chúng tôi muốn biết hắn tới làm gì? Cái túi kia đã bị hắn mang đi hay còn ở đây?"

"Túi gì cơ? Hắn rất ít khi đến nhà tôi, trừ khi có việc quan trọng." Hâm Hân nhíu mày, "Ngày xưa tôi thấy hắn vô cùng nỗ lực nên mới muốn nâng đỡ hắn, nhưng bên ngoài lại có quá nhiều tai tiếng, đúng là nói hươu nói vượn."

"Ngày 20 tháng trước hắn chắc chắn đã đến đây." Lục Li khẳng định, "Bảo vệ bên ngoài thấy hắn tới, lúc đầu họ không nhận ra nên còn ngăn cản, cuối cùng vì hắn nằm trong danh sách khách đến thăm bà cung cấp cho bên an ninh nên mới được cho đi."

Mỗi một gia chủ ở đây sẽ cung cấp danh sách cho bảo vệ, chỉ có người trong danh sách mới có thể vào thẳng bên trong, những người khác muốn tới thăm phải gọi điện cho gia chủ, gia chủ sẽ xác nhận với bên bảo vệ xem có cho đi hay không.

"Bảo vệ nào nói? Tôi phải gọi điện cho giám đốc đuổi việc kẻ đó ngay!"

"Bà Hâm, với thân phận và danh tiếng của bà thì tội gì phải làm khó một bảo vệ nhỏ bé? Công việc này giúp người ta sống qua ngày, mất rồi nói không chừng sẽ phải nghĩ đến việc dọn đến dưới gầm cầu ở. Cảnh sát hỏi thăm, nếu cậu ta không nói thật sẽ bị quy tội gây trở ngại công vụ, việc này tự cậu ta không quyết định được." Lục Li nhíu mày. Trong án tượng của anh, Hâm Hân là nghệ thuật gia lớn tuổi, không chỉ có tài năng mà nhân cách cũng được đánh giá cao, nhưng người trưởng mặt lại không giống tưởng tượng của anh cho lắm.

Hâm Hân mặc kệ lời Lục Li nói, gọi điện thẳng cho giám đốc bất động sản, hỏi xem ai đang trực cổng, yêu cầu đuổi việc người đó ngay.

"Tôi lặp lại lần nữa, hôm đó cậu ta không hề đến nhà tôi!" Hâm Hân vô cùng tức giận, dường như đuổi việc một bảo vệ cũng không làm nguôi đi cơn giận của bà ta, "Tôi không nói dối, mấy cậu muốn điều tra thế nào cũng được. Nếu mấy cậu không còn việc gì khác, xin mời rời khỏi nhà tôi ngay!"

Bọn họ còn chưa đi, bỗng dưng có một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi từ trên lầu hai lao xuống. Cô bé trông giống Hâm Hân này tức tối quát: "Mẹ còn dám nói mình không có trâu già gặp cỏ non, bây giờ cảnh sát tới tận nhà rồi đấy! Mẹ đúng là mặt dày, thảo nào ngày xưa bố lại ly hôn với mẹ!"

"Tiểu Nhã, con không được ăn nói với mẹ như vậy!"

"Người ngoài nói còn khó nghe hơn kìa! Vốn dĩ con rất kiêu ngạo vì có mẹ là mẹ, bây giờ con thấy thật sự rất nhục nhã!" Cô bé kêu gào, "Mẹ thật ghê tởm!"

Mặt Hâm Hân tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy, giơ tay tát một cái.

Đánh xong, bà ta sững sờ, cô bé cũng không nghĩ mẹ mình lại đánh mình, nước mắt trào ra, bỏ chạy ra cửa.

Nhìn con gái mình bỏ đi, Hâm Hân vô cùng suy sụp. Đứa con gái mà bà quan tâm nhất lại mắng bà ghê tởm, vì bà mà cảm thấy nhục nhã, đây là đả kích lớn cỡ nào.

Thấy Hâm Hân như vậy, mọi người đều cảm thấy ở lại cũng không hỏi được gì, lặng lẽ bỏ đi.

Tuy không có camera giám sát làm chứng nhưng bảo vệ chắc chắn không nói dối, hơn nữa từ thái độ của Hâm Hân có thể thấy bà ta rất tức giận. Thế nguyên nhân khiến bà ta tức giận là gì? Chắc là bị con gái vạch trần mối quan hệ của mình với Kaidi.

Bảo vệ kia không để ý Kaidi ra về lúc nào, Hâm Hân lại một mực không chịu thừa nhận hắn từng tới, bởi vậy người duy nhất trả lời câu hỏi này chỉ có Kaidi.

Nhóm Lục Li quyết định quay lại gặp Kaidi, nghe xem hắn nói thế nào.

"Tôi nói này cảnh sát Lục, sao mấy anh cứ không chịu tha cho tôi thế?" Kaidi đang đọc kịch bản, thấy Lục Li quay lại thì tỏ ra bực bội, "Nếu mấy anh có chứng cứ thì bắt tôi đi, nếu không đừng làm phiền tôi nữa. Tôi bận lắm, ngay cả thời gian ngủ cũng không có thì làm gì rảnh đi giết người chứ?"

"Anh Kaidi, tại sao anh lại nói dối chúng tôi? Anh nói ngày 20 tháng trước sau khi đến bệnh viện anh đã về thẳng nhà, nhưng sau khi điều tra, chúng tôi được biết anh không về nhà mà đến nhà của Hâm Hân ở Khải Duyệt Hào Uyển."

Nghe Lục Li nói vậy, Kaidi chớp chớp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.