Chương trước
Chương sau
Lâm Húc thẳng thắn thừa nhận cuộc tình ngắn ngủi của mình với Vương Mỹ Hoa, ngoài ra còn liên tục khẳng định hai bên đã không còn tiếp xúc. Sau chuyến đi du lịch đó, vì không trao đổi số điện thoại nên hai bên không hề liên lạc, hơn nữa sâu trong nội tâm của Lâm Húc cũng không muốn dây dưa với Vương Mỹ Hoa.

Ông ta có sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, tuy rằng người vợ yếu ớt không hài hòa trong cuộc sống vợ chồng nhưng dù gì đó cũng là người vợ kết tóc, cả hai còn có một đứa con trai. Ông ta không muốn vì vui thích thể xác nhất thời mà hủy hoại tất cả.

Lâm Húc thấy may mắn vì Vương Mỹ Hoa không làm gì thêm, chuyện này cũng dần bị ông ta quên mất. Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ thế giới này lại không có bí mật. Quan hệ giữa ông ta với Vương Mỹ Hoa lại bị người ta biết đến bằng cách này, thậm chí Vương Mỹ Hoa còn mang thai.

Tính theo thời gian, không chỉ cảnh sát nghi ngờ, chính ông ta cũng nghi ngờ đứa bé kia là của mình.

Cảnh sát tiến hành lấy dịch trong khoang miệng của ông ta đi kiểm tra DNA để đối chiếu. Kết quả không quá bất ngờ, Lâm Húc quả thật là cha của đứa bé trong bụng Vương Mỹ Hoa.

Nhưng ông ta lại không thể cung cấp bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường. Ngày xảy ra vụ án là chủ nhật, ông ta nói với gia đình học sinh có tiết tự học trên trường, ông ta phải tăng ca. Bên trường quả thật có học sinh lớp 8 học giờ đó, trên máy điểm danh cũng có dấu vân tay của ông ta. Có điều tiết học vào thứ bảy và chủ nhật trên trường không nghiêm quá nghiêm khắc, nhất là lãnh đạo như ông ta chỉ cần xuất hiện một chút là được.

Không ai có thể chứng minh từ 10 giờ đến 12 giờ ông ta có còn ở trường hay không. Cảnh sát tạm giam ông ta, hiện ông ta là nghi phạm duy nhất của vụ án.

Ngoài ra phía Vương Thành cũng đã có tiến triển. Cậu tìm được chồng trước của Vương Mỹ Hoa, người này tên Chu Lợi, hiện đang sống ở làng Đại Câu thị trấn Bắc Đàm thành phố Bắc Hải.

Trong hôn nhân Chu Lợi ngoại tình, sau khi ly hôn với Vương Mỹ Nhân đã kết hôn với nhân tình. Những năm trước cuộc sống của ông ta khá đầy đủ nhưng năm nay việc làm ăn bị lừa gạt nên từ một người đứng trên đỉnh cao rơi xuống thành kẻ nghèo rớt mồng tơi. Bạn bè lập tức giải tán, người thân tránh xa, có thể nói ông ta đã nhìn thấu thói đời thế nào.

"Sao tôi phải giết Mỹ Hoa? Tại thời điểm tôi gặp khó khăn nhất, chính cô ấy đã ra tay giúp đỡ tôi." Lúc xem TV biết tin Vương Mỹ Hoa chết thảm, Chu Lợi còn khóc một trận, "Nói thật lòng, cuộc đời này người tôi có lỗi nhất là Mỹ Hoa. Từ năm 18 tuổi cô ấy đã đi theo tôi dù có bị người nhà phản đối. Sau này chúng tôi kết hôn, cô ấy cùng tôi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngay cả mang thai cũng không biết dẫn đến sinh non. Khi có chút điều kiện kinh tế, tôi lại bị phụ nữ bên ngoài mê hoặc. Thời gian đó đầu óc tôi đúng là có vấn đề nên thấy cô ấy chướng mắt. Về sau Tiểu Thái mang thai ép tôi phải kết hôn. Để ly hôn được nhanh, tôi đã để lại nhà cửa cho Mỹ Hoa. Nhưng qua một thời gian, tôi biết mình sai rồi. Chẳng ai có thể giống Mỹ Hoa theo tôi chịu khổ mà không oán trách gì. Nhưng chúng tôi không thể về lúc đầu nữa, tôi đã có con, tôi phải làm tròn trách nhiệm của người làm cha, cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh. Tôi biết nhà của Mỹ Hoa được quy hoạch, Tiểu Thái bảo tôi đi đòi tiền nhưng tôi không tôi. Tôi sao có thể mặt dày đi đòi tiền chứ? Huống hồ việc làm ăn của tôi thời điểm đó cũng khá tốt, làm người không thể mặt dày đến vậy. Nhưng sau này tôi dễ tin lời hứa của bạn bè, góp tất cả tài sản vào, còn cầm cố nhà cho ngân hàng. Tiểu Thái đã đưa con về nhà ngoại, đòi ly hôn với tôi, bạn bè thì ai cũng trốn tránh tôi, sợ tôi vay tiền. Tôi hết cách rồi nên mới đi tìm Mỹ Hoa mượn tiền. Cô ấy biết tình hình của tôi gần đây nên cho tôi mượn 10.000 tệ, bảo tôi lấy nhà lại. Cô ấy còn bảo sẽ giúp tôi tìm công việc để tôi ổn định cuộc sống trước rồi xây dựng lại sự nghiệp sau. Tôi biết cô ấy mang thai, còn biết cô ấy có ý định làm mẹ đơn thân. Tôi từng nghĩ chờ xây dựng lại sự nghiệp tôi sẽ quay lại với cô ấy. Nếu cô ấy không muốn, tôi tình nguyện ở bên chăm sóc mẹ con cô ấy, chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Tôi hoàn toàn không ngờ cô ấy lại chết, còn chết thảm như vậy. Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải tìm ra hung thủ báo thù cho Mỹ Hoa!

Nói tới đây, Chu Lợi trở nên kích động, còn rơi nước mắt.

Thương Dĩ Nhu ở ngoài phòng thẩm vấn xem, cô vừa ăn quýt vừa cảm thán: "Mất đi mới biết trân trọng, tiếc là tình yêu chưa bao giờ có cơ hội lần hai."

Từ khi mang thai cô bỗng trở thành kẻ tham ăn, có thể ăn bất cứ lúc nào. Mỗi sáng khi đến văn phòng, cô lấy ra bốn năm cái hộp nhỏ trong túi xách, nào là quả khô, trái cây cắt sẵn, đồ ăn văn, nhân viên trong văn phòng nhờ vậy mà cũng có phúc ăn.

Vì sức khỏe của đứa bé trong bụng, hằng ngày cô đều phải vận động đầy đủ. Đội hình sự trở thành nơi cô thường hay đến, dù gì đều là người quen, hơn nữa còn có chuyện mới để nghe.

"Chị Thương, thai giáo như vậy ổn không đấy?" Mạnh Triết dẫn theo một cô gái tới, duỗi tay cướp mấy miếng quýt ăn.

"Sớm cho chúng biết trăm sắc thái của nhân gian để chúng sau này khỏi bị lừ." Thương Dĩ Nhu lại lấy mấy trái dâu tây từ trong túi ra, "Cướp đồ ăn của thai phụ, thảo nào cậu mãi không tìm được bạn gái."

Lần trước xem mắt Mạnh Triết và Khúc Khê đã thêm wechat của nhau, nhưng trừ việc thỉnh thoảng nhắn tin nói chuyện thì cả hai dường như không có gì tiến triển cả.

Thương Dĩ Nhu từng lén hỏi Mạnh Triết, cậu quả thật có thích Khúc Khê nhưng hai người lại không có cùng thời gian để hẹn gặp. Chỉ hẹn đi ăn một bữa thôi, không phải cô tăng ca thì cậu có việc. Mấy hôm trước Khúc Khê còn ra nước ngoài công tác, đến giờ vẫn chưa về.

"Chị dâu, lát nữa có việc cần hỏi chị đây. Em bận việc trước." Rồi Mạnh Triết nhìn cô gái sau lưng, bảo cô ấy chờ một chút.

Cô gái này trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có điều trang điểm lại như người trưởng thành, người mặc áo thun không cánh tay, bên dưới là quần cao bồi, tay đeo vòng tay bằng vàng.

Cô ta liếc Thương Dĩ Nhu một cái rồi cúi đầu bấm điện thoại, sau đó lại giơ điện thoại lên chụp hình bản thân mình, chắc là muốn đăng ảnh khoe mẻ.

Vào đội hình sự chẳng phải chuyện gì đáng kiêu ngạo, chẳng biết thanh thiếu niên bây giờ nghĩ gì nữa?

"Vào đi." Mạnh Triết bảo cô gái kia vào phòng thẩm vấn.

Cô gái kia lại chu môi chụp thêm một tấm. Vào phòng thẩm vấn, cô ta cứ thế ngồi xuống, không hề có chút sợ hãi.

"Chú cánh sát, cháu đến để làm chứng cho Lâm Húc." Cô ta gọi Lục Li là chú nhưng với Lâm Húc lớn tuổi hơn thì lại gọi thẳng tên.

Trẻ con bây giờ đúng là khó hiểu, Thương Dĩ Nhu theo bản năng sờ bụng, tưởng tượng đến việc con của mình sau này có lẽ sẽ như thế, cô bỗng thấy khủng hoảng.

Lục Li nhìn cô ta: "Cô bé, cháu nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm, thì sao? Mười lăm thì cháu cũng có tư duy độc lập rồi." Cô ta trừng mắt, "Chú cảnh sát, cháu là Tịch Hoan Nhi, học sinh lớp 8/7. Cháu chưa bao giờ nói dối, mấy chú phải tin cháu."

Cô bé này suy nghĩ còn chưa chính chắn, ngạo mạn, làm bậy đều có thể được tha thứ, nhưng thái độ lạnh nhạt thế này thật sự khiến người ta thấy lo lắng. Một người không lương thiện dù có xuất sắc thành công cỡ nào thì rốt cuộc cũng chỉ là động vật cấp cao ích kỷ mà thôi.

"Cháu ở văn phòng của Lâm Húc từ 10 giờ đến 12 giờ?" Lục Li nghi ngờ, "Lâm Húc không hề có tiết dạy, cháu ở văn phòng của ông ta tận hai tiếng hình như không hợp lý đúng không?"

"Cháu mắc lỗi nên bị phạt đứng."

"Bị phạt còn có tâm trạng làm chứng cho ông ta hả?" Lục Li cười, "Cô bé, mau về trường học đi."

"Nè chú kia, chú có thái độ gì đấy? Cháu tới để phối hợp với cảnh sát, cháu đang giúp mấy chú phá án đấy." Cô bé đập bàn gào lên.

Lục Li mất hết kiên nhẫn, gọi Mạnh Triết vào, Tịch Hoan Nhi thấy vậy thì sốt ruột.

"Lâm Húc thật sự không có thời gian đi giết người, thời gian đó thầy ấy ở bên cháu. Bọn cháu ở bên nhau, thầy ấy không đi đâu cả!"

Lục Li đã bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Thương Dĩ Nhu lại nhíu mày nhìn màn hình chằm chằm: "Đội trưởng Lục, quan hệ giữa Tịch Hoan Nhi này và Lâm Húc không đơn giản."

Lục Li giật mình, thấy Mạnh Triết đã xách Tịch Hoan Nhi ra. Tịch Hoan Nhi đúng là hung dữ, cứ đấm đá Mạnh Triết liên hồi: "Cháu đã nói sáng đó cháu ở cùng Lâm Húc rồi, mấy chú cứ phải ép cháu sao! Cháu ngủ với thầy ấy, hôm đó cháu ở văn phòng cả ngày là để làm chuyện đấy đấy!"

Tập thể liền hóa đá. Tịch Hoan Nhi thoát khỏi tay Mạnh Triết, vừa sửa soạn lại tóc tai vừa nhìn mọi người bằng ánh mắt khiêu khích.

Tuy từ trực giác của phụ nữ Thương Dĩ Nhu cảm thấy quan hệ của Tịch Hoan Nhi và Lâm Húc không bình thường, nhưng cô hoàn toàn không ngờ giữa họ lại có quan hệ thể xác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.