Lời Diêu Quyên nói khiến Thương Dĩ Nhu bắt đầu thích trẻ con, về nhà khi xem TV, vừa hay có chương trình của con nít. Khúc Mịch thấy vậy thì nhắc đến con của họ, còn khẳng định chúng sẽ vô cùng thông minh lanh lợi.
Nhưng đầu của Thương Dĩ Nhu lại tưởng tượng ra một hình ảnh không thể chấp nhận được, con của một chuyên gia tâm lý học tội phạm và pháp y không biết sẽ kỳ lạ biến thái thế nào.
"Hay là sinh một đứa thử xem?" Khúc Mịch đến gần.
"Sinh con sao có thể thử? Nếu không vừa ý thì anh bỏ nó à?" Thương Dĩ Nhu liếc xéo, "Dù có thế nào thì cũng là bảo bối của chúng ta, dù nó không thông minh, không đáng yêu cũng là người chúng ta yêu nhất. Nếu anh muốn con chúng ta phải thông minh lanh lợi đáng yêu thì không cần sinh nữa."
Khúc Mịch ngơ ngác, ngay giây sau, anh mừng rỡ nắm lấy vai Thương Dĩ Nhu, hào hứng kêu lên: "Tiểu Nhu, ý của em là chúng ta có thể sinh một đứa đúng không?"
"Tiền đề là dù đứa bé thế nào thì anh cũng phải thương nó." Thương Dĩ Nhu trịnh trọng nói.
"Em thật sự muốn có con rồi à? Tiểu Nhu, anh không hiểu sao chứ?"
"Ngốc! Nếu con di truyền hết từ anh thì chắc chắn cũng ngốc như vậy!" Thương Dĩ Nhu mắng.
"Hay quá!" Lúc này Khúc Mịch đã chắc chắn suy nghĩ của Thương Dĩ Nhu, vui mừng hoan hô.
Thương Dĩ Nhu sợ hãi vội che miệng anh lại, nhỡ bị hàng xóm xung quanh nghe thấy tưởng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3550888/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.