Thương Dĩ Nhu mắng Khúc Mịch là người kỳ cục, đang nói chuyện bình thường thì đột nhiên cúp máy, còn mắng cô là yêu tinh. Cô yêu tinh chỗ nào? Chẳng lẽ là quyến rũ anh ấy?
Thương Dĩ Nhu ném di động trên sô pha rồi đi tắm. Cô vừa mới bước ra từ phòng tắm thì nghe tiếng có người gõ cửa. Giờ này rồi còn ai tới?
Cô nhìn qua mắt mèo thì thấy là Khúc Mịch. Không hề nghĩ ngợi, Thương Dĩ Nhu lập tức mở cửa, khi gió lùa vào thì mới phát hiện mình chỉ quấn khăn tắm.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ánh mắt Khúc Mịch liền trở nên nóng rực, nhanh chóng bước lên một bước rồi dồn cô vào góc tường.
Không cho cô cơ hội nói gì, Khúc Mịch cúi đầu hôn cô. Anh lúc này như con sói đói bụng nhiều ngày cuối cùng cũng nhìn thấy thỏ trắng dâng đến tận miệng.
Anh ôm eo cô, đôi môi khát vọng quá lâu khiến anh như phát điên, đầu lưỡi bắt đầu đi sâu vào trong, từ điên cuồng dần trở nên dịu dàng.
Đột nhiên anh cảm thấy cơ thể cô không còn sức nửa, mở mắt thì mới phát hiện cô đã ngất trong lòng mình.
Trời ạ! Khúc Mịch thật sự muốn tự tát mình một cái, anh vội bế cô lên sô pha, sau đó nhẹ nhàng gọi cô.
Thật ra Thương Dĩ Nhu không sao, chẳng qua miệng bị lấp kín quá lâu, hơn nữa trái tim cứ đập thình thịch, không biết do kích động hay căng thẳng, cơ thể không khỏi run rẩy nên mới thiếu oxy.
Miệng được tự do, oxy liền vào phổi, Thương Dĩ Nhu nhanh chóng tỉnh lại.
Thấy cô mở mắt, Khúc Mịch vội lấy cho cô ly nước. Thương Dĩ Nhu ngồi bật dậy, đỏ mặt không dám nhìn Khúc Mịch. Cô nhận lấy ly uống nước, cắn đôi môi sưng đỏ không biết nên nói gì.
Nhìn cô quấn khăn tắm, tóc còn ướt, Khúc Mịch lại bắt đầu sắp mất kiểm soát.
Anh vội giật lấy ly nước của cô, ngẩng đầu uống hết nước lạnh trong đó. Nếu còn không giảm nhiệt độ chắc anh sẽ nổ tung mất.
"Trước đây cũng thế à?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
Khúc Mịch nhíu mày, không biết cô hỏi gì, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Em nói chuyện giường chiếu hả? Chúng ta hợp nhau lắm, hơn nữa mỗi đêm không chỉ có một lần. Em có muốn thử không?"
Nói rồi anh nhìn cô chằm chằm, tha thiết chờ cô gật đầu.
Miệng bị buông ra, dưỡng khí thực mau liền tiến vào phổi, nàng lập tức liền tỉnh táo lại.
Thương Dĩ Nhu cúi đầu càng thấp, cắn chặt môi.
Thấy cô không nói gì, Khúc Mịch thở dài thất vọng: "Thôi, anh nên cho em chút thời gian. Anh đi đây, em nhớ đóng chặt cửa với cửa sổ, có gì cứ gọi cho anh."
Sau đó anh đứng dậy.
Khúc Mịch không dám quay đầu, sợ bản thân sẽ hối hận. Anh không muốn Thương Dĩ Nhu cảm thấy tủi thân, không muốn ép cô làm chuyện cô không muốn.
"Đúng là tên ngốc! Thấy anh bỏ đi, Thương Dĩ Nhu đỏ mặt mắng.
Chẳng lẽ bảo một cô gái như cô nói "Em đồng ý" sao? Chuyện đó phải thuận ra tự nhiên, cô làm sao nói thành lời được?
Nghĩ vậy, Thương Dĩ Nhu đột nhiên phát hiện bản thân mình thật sự rất khác xưa. Cơ thể cô không bài xích Khúc Mịch, ngược lại còn có khát vọng. Có lẽ Khang Chỉ Kỳ nói đúng, lên giường rồi, tất cả cảm giác quen thuộc sẽ trở về. Nhưng bảo cô chủ động yêu cầu việc này cô thật sự không làm được.
Khúc Mịch đáng chết, tự nhiên rảnh rỗi chạy tới đây chọc cô nửa vời rồi bỏ chạy!
Thương Dĩ Nhu phải thừa nhận nụ hôn của Khúc Mịch khiến mỗi tế bào trong người cô đều trở nên hưng phấn, run rẩy, thậm chí là khát vọng bước tiếp theo.
Cô học y nên không nghĩ nhu cầu sinh lý là chuyện đáng xấu hổ, có điều không phải ai cô cũng có dục vọng. Khúc Mịch không phải người ngoài, anh là chồng cô.
Có lẽ cô nên suy xét kiến nghị của Khang Chỉ Kỳ, mau dọn qua ở cùng Khúc Mịch.
Xem ra trong ra ba năm đã có rất nhiều thứ thay đổi, Thương Dĩ Nhu thấy mình đã trưởng thành, cô cuối cùng cũng có thể suy nghĩ và xử lý tất cả vấn đề.
Tối nay là đêm khó ngủ, sáng hôm sau, Thương Dĩ Nhu ngáp ngắn ngáp dài xuống giường. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ nấu bữa sáng chắc chắn không kịp, vì vậy cô chỉ pha một ly cà phê rồi ra ngoài.
Cô vừa xuống dưới nhà thì thấy Khúc Mịch đang đứng bên chiếc xe.
"Lên đi."
Anh mở cửa, Thương Dĩ Nhu không từ chối, theo thói quen lên xe. Cô ngửi được mùi bánh bao, thấy trên bàn điều khiển có một hộp giữ nhiệt là biết dành cho mình.
Khúc Mịch chưa nói gì, cô đã mở hộp giữ nhiệt ra.
"Ngũ Vị Trai, quán mà em thích nhất đấy." Thấy cô ăn ngấu nghiến, Khúc Mịch cười nói, "Có điều buổi sáng đông khách, anh xếp hàng tận một tiếng, may mà vẫn kịp giờ em đi làm."
Lái xe từ nhà anh đến quán phải 20 phút, xếp hàng một tiếng, sau đó lái xe đến đây, rốt cuộc thì anh dậy lúc mấy giờ vậy? Anh chắc chắn cũng chưa ăn sáng.
Thương Dĩ Nhu vội đưa một cái đến bên miệng anh: "Đút anh."
Khúc Mịch cắn một miếng, cảm thấy cái bánh bao hôm nay thơm lạ thường. Thương Dĩ Nhu vừa ăn vừa đút ăn, chớp mắt đã ăn hết cái bánh.
Thương Dĩ Nhu cảm thấy việc này thật kỳ lạ, hai người họ ở bên nhau trông như người yêu, nhưng lại giống cặp vợ chồng già hơn. Tuy mất trí nhớ nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm ngày trước. Nếu đã vậy thì dọn về ở chung đi. Thương Dĩ Nhu thầm quyết định buổi tối về sẽ thu dọn hành lý, cho anh một bất ngờ.
Tới trước cửa cục công anh, một mình Thương Dĩ Nhu xuống xe vào trong. Ai nấy đều rất vui khi cô trở về. Nhóm Lục Li đều là đồng nghiệp cũ, chỉ có Cố Thành, Lưu Tuấn và Vương Thành vào lúc sau Thương Dĩ Nhu không biết mặt, nhưng mới nói chuyện vài câu, đôi bên đã trở nên thân thiết.
Lần này Thương Dĩ Nhu trở về, cục công an giao cho cô làm trưởng khoa khoa pháp y, đây là khoa mới thành lập đang cần người cầm lái. Khoa pháp y ban đầu vốn gộp chung với khoa pháp chứng, bây giờ tách ra chứng minh pháp y là bộ phận quan trọng không thể thay thế.
Có điều khoa pháp y không có nhiều nhân lực, chỉ có Khang Bình và hai trợ thủ, tính cả Thương Dĩ Nhu chỉ có bốn người. Theo kinh nghiệm của cô, bốn người không thể giải quyết tất cả công việc trong tám tiếng một ngày, vậy nên Thương Dĩ Nhu xin cấp trên điều phối thêm nhân viên.
"Trưởng khoa Thương, có án mạng, ai đến hiện trường đây?"
Thương Dĩ Nhu vừa nhận chức liền có án mạng, cô đương nhiên phải đích thân ra trận.
Nơi xảy ra án mạng là con sông ở ngoại ô, có người đi bắt cá phát hiện giữa sông có thứ giống thi thể nên báo cảnh sát.
Khi Thương Dĩ Nhu cùng Khang Bình tới, thi thể đã được vớt lên bờ. Tuy bây giờ mới tháng năm nhưng đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thối rữa. Đến gần, thi thể đã bị phân hủy nghiêm trọng, mắt mũi miệng có giòi bọ chui ra, gương mặt biến dạng không thể nhìn ra diện mạo ban đầu. Nạn nhân mặc đồ vest, mất một chiếc giày, có thủy sinh trong vớ màu đen.
"Lúc chúng tôi phát hiện thi thể đang trong tư thế ngửa." Thấy Thương Dĩ Nhu đến, Lục Li nói sơ qua tình hình.
Thương Dĩ Nhu giật mình, vội nhìn lại thi thể, thấy cách ăn mặc và kiểu tóc của nạn nhân là của nam.
Làm trong ngành pháp y như họ ai cũng biết tình hình chung của xác chết trôi sông luôn là nam úp nữ ngửa. Nhưng thi thể trước mặt rõ ràng có các đặc điểm của nam nhưng mặt lại ngửa lên trên, chẳng lẽ đây là trường hợp đặc biệt?
Trợ thủ Tiểu Vương đi theo thấy thế nói nhỏ: "Xương chậu của đàn ông thường nhỏ, cơ mông kém phát triển, trong khi đó lồng ngực rộng, cơ ngực phát triển, thế nên khiến trọng tâm cơ thể nằm ở phía trước. Vậy nên khi ở trong nước đàn ông thường trong tư thế nằm sấp. Mà phụ nữ có xương mông lớn, cơ mông phát triển, chính vì vậy mà trọng tâm nằm phía sau, cho nên thi thể nữ ở trong nước thường trong tư thế ngửa. Thi thể này chắc chắn là nữ, tại sao ngoại hình lại không giống?"
"Là một pháp y, việc đầu tiên là không để phán đoán chủ quan làm ảnh hưởng, tiếp theo là không thể tin tuyệt đối vào sách." Ánh mắt lạnh lùng của Thương Dĩ Nhu liếc qua khiến Tiểu Vương đổ mồ hôi hột, "Trên đời này không có gì là tuyệt đối, hơn nữa một việc bất thường chắc chắn có nguyên nhân, đây chính là giá trị tồn tại của pháp y và pháp chứng."
Lục Li chứng kiến thầm nghĩ Thương Dĩ Nhu càng ngày càng giống Khúc Mịch, đúng là gần mực thì đen gần đen thì sáng. Lúc này Thương Dĩ Nhu đã ngồi xuống kiểm tra thi thể, cô chọn ra ba con giòi trưởng thành cho vào túi, sau đó kiểm tra mũi và miệng thi thể, phát hiện có ít trầm tích. Lòng bàn tay thi thể trắng bệch sưng tấy như chiếc găng tay. Bước đầu có thể xác định nguyên nhân tử vong là do rơi xuống nước, thời gian trong vòng một tuần. Muốn biết nạn nhân bị ném xuống hay nhảy sông tự tử thì cần đưa về khám nghiệm tử thi.
"Thi thể được phát hiện ở hạ lưu sông, rất có khả năng là từ thượng lưu xuống. Chúng tôi đã cho thêm người tìm kiếm dọc hai bên con sông, hy vọng có thể tìm được dấu vết. Còn về nguyên nhân tử vong thì phải chờ báo cáo của khoa pháp y các cô." Lục Li điều động rất nhiều người để tăng tốc độ điều tra.
Bây giờ đã là tháng năm, một khi vào tháng sáu trời đổ mưa to sẽ xóa hết dấu vết. Hơn nữa nạn nhân đã tử vong khoảng một tuần, rất nhiều dấu vết có thể đã bị phá hỏng, bọn họ phải tranh thủ thời gian. Thi thể được đưa về cục, chính Thương Dĩ Nhu khám nghiệm tử thi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]