Cái chết của Tiểu Văn luôn đè nặng trong lòng Thương Dĩ Nhu, nhưng phía cảnh sát vẫn không có phát hiện gì, mỗi ngày cô lại đều bận rộn ở phòng thí nghiệm. Có khi Tuyết Lợi gọi điện, bọn họ thỉnh thoảng sẽ ra ngoài uống ly cà phê.
Dần dần Tuyết Lợi không còn hỏi chuyện của Tiểu Văn nữa, có điều Thương Dĩ Nhu biết Tuyết Lợi không hề quên, bởi vì đôi khi cô ấy vẫn than ngắn thở dài.
"Xin lỗi, tôi không giúp được gì. Ở đây không phải Trung Quốc, muốn làm gì cũng phải theo quy định của người ta. Khúc Mịch sợ tôi gặp nguy hiểm nên cố gắng cách xa mấy vụ án. Tôi biết nỗi lo của anh ấy nên không dám để bản thân gặp nguy hiểm. Tôi từng làm chuyện ngu ngốc tương tự để muốn được sánh vai cùng anh ấy nhưng lại không biết rằng anh ấy không cần một người mạnh mẽ. Tính ra anh ấy luôn âm thầm hy sinh cho tôi, tôi phải biết trân trọng."
Tiếp xúc với Tuyết Lợi nhiều, Thương Dĩ Nhu không còn che giấu suy nghĩ thật lòng của mình nữa.
Tuyết Lợi uống chút nước trái cây mới nói: "Tôi thật sự hâm mộ tình yêu giáo sư Khúc dành cho cô."
"Cô xinh đẹp thế này, lại dễ gần, bạch mã hoàng tử chắc chắn sẽ xuất hiện."
Tuyết Lợi cười khổ: "Xem nhiều cảnh hạnh phúc đến với nhau rồi chia tay, từ lâu tôi đã không còn hy vọng về tình yêu. Cô không làm trong giới giải trí nên không biết tình hình trong đó. Đàn ông tốt là người có thể cho cô danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3543995/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.