Chương trước
Chương sau
Nhận điện thoại nhờ giúp đỡ của Lục Li, Khúc Mịch không thể tiếp tục bàng quan nữa. Bố Khúc thấy vậy còn cố tình chèn ép, nói anh chỉ có anh em không có bố, bố mình nhờ thì không giúp, Lục Li người ta mới gọi điện đã nhận lời.

Thương Dĩ Nhu thấy vậy cười nói: "Bố đừng giận, con trai bố thế nào bố không biết sao? Anh ấy thà có lỗi với người nhà cũng không muốn có lỗi với người ngoài đâu. Anh ấy nguyên là đội trưởng đội hình sự, bây giờ Lục Li là đội trưởng, anh ấy đương nhiên không thể nhúng tay vào vụ án này, dù có lòng muốn giúp ông Đặng cũng không làm được gì. Bây giờ Lục Li chủ động gọi điện mời Khúc Mịch tham gia anh ấy liền đồng ý, thật ra không phải vì Lục Li có mặt mũi đâu, thật ra là vì bố đấy."

Bố Khúc sao có thể không biết lý do chứ, chẳng qua ông chỉ muốn chọc con trai một chút, có điều ông vẫn rất hưởng thụ lời cô con dâu của mình nói. Thấy Thương Dĩ Nhu dỗ bố mình vui, Khúc Mịch đương nhiên cũng mừng.

Lục Li vội tới đưa tất cả tài liệu có liên quan cho anh.

"Đội trưởng Khúc, tài liệu ở đây, anh cứ từ từ xem đi, có gì cần hỏi tôi có thể giải thích cho anh." Lục Li theo Khúc Mịch vào phòng làm việc, đặt một chồng tài liệu dày lên bàn.

"Cậu cứ nói những chi tiết quan trọng đi." Nhiều tài liệu như vậy xem khi nào mới xong, anh muốn nắm đại khái tình hình trước rồi mới nghiên cứu tài liệu.

"Được, vậy tôi nói đơn giản."

Thì ra ngày 25 tháng trước, cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án của một tiệm vàng, nói rằng buổi sáng lúc mở cửa hàng phát hiện tiệm vàng bị mất trộm. Trong tiệm của họ có trang bị camera và hệ thống báo án phòng trộm, nhưng buổi tối hôm trước tất cả đều bị hư hỏng. Sau khi được cảnh sát dùng công nghệ cao tiến hành hoàn nguyên, chỉ lấy được hình ảnh một cái bóng trước khi hệ thống bị tội phạm phá hỏng.

Mang hình ảnh đi xử lý, đồng thời đối chiếu dấu vân tay không hoàn chỉnh, cuối cùng cảnh sát xác định được một kẻ tình nghi, đó là Đặng Kiện.

Bọn họ đi bắt Đặng Kiện, tiếc là hắn đã mất tích, gia đình hắn cũng không biết hắn đi đâu. Lục Li điều tra các mối quan hệ của Đặng Kiện, phát hiện ở trong tù hắn khá thân với một tên trộm tên Dương Càn, hơn nữa Dương Càn đã ra tù trước hắn ba tháng, rất có khả năng cả hai đã lên kế hoạch cho vụ trộm.

Nhưng đến khi Lục Li tới nhà Dương Càn thì lại phát hiện hắn đã chết, trước ngực có cắm một con dao ngay tim dẫn đến mất mạng, có thể nhìn ra hung thủ đã có ý định giết hắn ngay từ đầu, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.

Cảnh sát khám xét nhà hắn, không hề phát hiện số vàng và kim cương bị đánh cắp. Lục Li đoán hung thủ đã giết Dương Càn rồi cầm số tang vật kia đi, vậy nên hung thủ chắc chắn là người trong cuộc, hắn biết Dương Càn trộm tiệm vàng, thậm chí biết Dương Càn giấu đồ ở đâu. Cứ như vậy, hiềm nghi của Đặng Kiện càng lúc càng lớn.

Hơn nữa bọn họ có chứng cứ quan trọng hơn chính là camera được trang bị đối diện cửa nhà Dương Càn, ai ra vào đều bị camera ghi chép lại. Đêm trước ngày xảy ra vụ án, camera có ghi lại hình ảnh của Đặng Kiện. 17:50 hắn vào nhà Dương Càn, hai mươi phút sau hắn đẩy một chiếc xe cút kít ra, trên đó có một cái rương, không biết bên trong đựng gì.

Từ đấy, Đặng Kiện như biến mất. Ba ngày sau, có hàng xóm báo cảnh sát khiếu nại trong nhà Dương Càn có mùi lạ, ô nhiễm không khí, đến khi cảnh sát tới thì phát hiện thi thể của Dương Càn.

Cái rương Đặng Kiện mang đi rốt cuộc đựng thứ gì? Bây giờ hắn đang ở đâu? Tất cả manh mối của Lục Li đều bị đứt, thời hạn một tháng chỉ còn chưa đến mười ngày, thời gian rất gấp.

Hiện tại việc quan trọng nhất là tìm ra Đặng Kiện, nhưng không ai biết hắn đi đâu. Vợ hắn về bên nhà ngoại, cảnh sát đang theo dõi, tạm thời chưa phát hiện cô ta có bất kỳ liên hệ gì với Đặng Kiện. Ông Đặng thì phải chăm cháu trai chưa đầy tháng, cũng may chủ khu nhà ông ấy thuê biết tình hình nhà ông, chủ động thuê bà mẹ trẻ vẫn còn đang trong thời gian cho con bú, đứa cháu tạm thời không bị đói.

Cảnh sát đã phát lệnh truy nã Đặng Kiện. Hắn chắc chắn không thể chạy ra khỏi Nam Giang, nhưng hắn đang ở đâu?

"Bây giờ các cậu chia ra hai tổ tìm manh mối, một tổ toàn lực truy nã Đặng Kiện, một tổ điều tra các mối quan hệ xã hội của Dương Càn." Nghe Lục Li sơ lược lại xong, Khúc Mịch suy nghĩ một lát rồi nói, "Số vàng và kim cương kia không cần cái rương lớn như vậy để đựng. Thế bên trong rốt cuộc chứa cái gì? Chẳng lẽ là để che mắt sao? Trong đây có quá nhiều chi tiết đáng nghi, vụ án không hề đơn giản. Cậu cùng tôi đến nhà Dương Càn xem xét thử."

Vừa nói hết câu, anh đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế.

Lục Li vừa theo anh ra ngoài vừa gọi điện giao nhiệm vụ. Hai người lên xe, lái xe đến nhà Dương Càn.

Nhà của Dương Càn là một căn nhà nhỏ kiểu xưa ở tầng trệt, cùng tầng có năm phòng, phòng này san sát phòng kia, còn bên trên thì có ba phòng.

Cửa và cửa sổ trong nhà làm bằng nhôm, trong góc có mấy tấm gỗ và cưa điện, đồ bào. Có vẻ như nhà Dương Càn do chính tay hắn trang trí. Bản thân hắn có tay nghề, không hiểu sao hắn lại chọn làm những chuyện trái pháp luật?

"Thi thể được phát hiện ở phòng làm việc, hắn ngồi tựa lưng vào ghế, trước ngực cắm một con dao, chúng tôi còn phát hiện cổ hắn có vế ngấn. Những chỗ khác hung thủ đã xử lý, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào." Lục Li tóm gọn kết quả khám nghiệm hiện trường.

Khúc Mịch cau mày: "Thế rốt cuộc Dương Càn bị siết cổ chết hay bị dao đâm chết?"

"Vấn đề này pháp y cũng không thể cho đáp án chính xác." Lục Li nhớ bản thân cũng từng hỏi câu hỏi tương tự, "Muốn phán đoán nạn nhân chết do bị siết cổ hay bị dao đâm chỉ có thể thông qua tình trạng máu phun ở hiện trường để phán đoán, tuy nhiên vẫn có thể xảy sơ sót, bởi vì nếu hung thủ vừa siết cổ Dương Càn vừa nhân lúc Dương Càn giãy giụa đâm một nhát thì rất có thể cả hai hành động này đều là nguyên nhân khiến hắn tử vong. Hung thủ đã dọn dẹp hiện trường, phun thuốc khử trùng, vậy nên khoa pháp chứng không thể thu thập vết máu."

"Có chụp ảnh hiện trường lại không?" Khúc Mịch hỏi.

Lục Li vội lấy ra xấp ảnh chụp, trong đó có một nửa là chụp ở hiện trường vụ án.

Trong ảnh Dương Càn đang ngồi trên ghế, tay ôm cưa điện, trước ngực bị cắm một con dao, trông rất kỳ lạ. Khi ấy hắn mặc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là quần tây, chân mang giày da màu đen bóng lưỡng.

"Đây không phải hiện trường đầu tiên." Khúc Mịch khẳng định, "Nạn nhân ăn mặc chỉnh tề, nhất là áo sơ mi trắng này không phải áo nên mặc lúc làm việc. Hơn nữa phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ không có bụi, như thế có thể thấy đã lâu rồi hắn làm việc trong này. Tôi suy đoán số những dụng cụ kia chỉ là đồ còn thừa lại, không phải vật dụng hắn dùng thường ngày. Còn một chi tiết quan trọng nữa là cưa điện đã hư rồi."

Khúc Mịch cầm cưa điện lên, thấy có cuộn dây cao su đã bị nứt ở một gốc khó thấy, toàn bộ dây thép bên trong đều bị đứt, không thể nối điện.

Trước đây Lục Li cũng từng nghi ngờ như vậy, có điều anh không nghi ngờ cưa điện đã bị hư, hơn nữa anh không hiểu tại sao hung thủ lại đặt nạn nhân ngồi trên ghế, vậy nên đã gạt bỏ suy nghĩ này. Thử nghĩ xem, hung thủ vào nhà giết Dương Càn, nếu muốn vứt xác thì không nên vứt ở vùng dã ngoại hẻo lánh sao? Dịch chuyển tới đây có tác dụng gì?

"Là cảnh sát hình sự phải dựa vào chứng cứ, không thể chỉ dựa vào trinh thám và phân tích. Không có chứng cứ làm cơ sở, tất cả trinh thám và phân tích đều có khả năng dẫn chúng ta đi sai đường. Tôi biết kinh nghiệm phá án của cậu phong phú, nhưng có đôi lúc chính kinh nghiệm sẽ làm ảnh hưởng đến tư duy, khiến cậu đưa ra phán đoán sai lầm. Giết người vốn là chuyện không theo quy tắc xã hội, vậy nên không thể suy đoán theo lẽ thường về hung thủ. Dù hắn có tư duy bình thường hay không, khoảnh khắc giết người và sau khi giết người, hắn chắc chắn không được bình thường. Trong vụ án này hung thủ dời thi thể đến ghế trong phòng làm việc, còn dọn sạch hiện trường, hắn chắc chắn có ý đồ riêng. Vậy ý đồ của hắn là gì? Tôi nghĩ chỉ cần cậu giải được bí ẩn này thì sẽ không còn cách hung thủ xa. Lấy khẩu cung của hàng xóm chưa? Bọn họ nói gì?"

"Chúng tôi đã hỏi thăm tất cả hàng xóm, ngày xảy ra vụ án, bọn họ đều không nghe thấy tiếng động gì khác thường, chỉ thấy một người đàn ông đội mũ đẩy xe cút kít bỏ đi, qua điều tra của chúng tôi, người đó là Đặng Kiện."

Vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn quay lại Đặng Kiện, có điều không phải không có thu hoạch, ít nhất cũng biết hung thủ đã từng di chuyển thi thể.

Ngoài ra các mối quan hệ xã hội của Dương Càn đã có kết quả. Hắn là trẻ mồ côi, được đưa vào cô nhi viện thì lại chạy ra ngoài, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu trộm cắp nhưng vì tuổi còn nhỏ nên không ai làm gì hắn. Sau này vì đột nhập nhà dân để ăn trộm nên hắn bị phán năm năm tù. Ở trong tù hắn có biểu hiện khá tốt nên được thả ra sớm, sau đó quen biết vợ trước tên Vương Tuệ. Bọn họ có với nhau một đứa con trai, có điều đã ly hôn, con trai sống cùng hắn.

Có lẽ vì nuôi con trai nên hắn ngoan ngoãn được hai năm, trong thời gian đó học được nghề làm đồ gia dụng. Sau này con trai lớn lên, đến tuổi dậy thì không nghe lời hắn, cả ngày đòi iphone máy tính bảng, thậm chí còn đua đòi với bạn bè.

Để đáp ứng nhu cầu của con trai, hắn trở lại nghề cũ, không ngờ lại bị bắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.