Tình yêu rất đơn giản, trong mắt hai người không có thế giới, chỉ có lẫn nhau.
Khúc Mịch cùng Thương Dĩ Nhu song ca, mãi đến khi ca khúc kết thúc nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, bọn họ mới nhớ mình đang ở hôn lễ.
"Lão Khúc à, trước đây em còn lo con trai mình không thể tìm được vợ. Anh khuyên em con cháu tự phúc của con cháu. Bây giờ nhìn con trai hạnh phúc như vậy, chúng ta sắp được bế cháu rồi!" Khóe mắt mẹ Khúc ươn ướt. Trước mắt bà hiện lên cảnh con trai nằm trong tã lót, chuyện như ngày hôm qua. Nhưng tiếp tục nghĩ tới thời thơ ấu, thời thanh thiếu niên của con trai, bà lại phát hiện mình không có ấn tượng gì. Bà bận rộn công việc bỏ lỡ nhiều giai đoạn trưởng thành của con mình, bây giờ nghĩ lại bà thật sự rất tiếc nuối.
MC mà Khúc Mịch mời đến là người dí dỏm nhưng vẫn giữ được nhịp độ của buổi lễ, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu uống rượu giao bôi, sau đó trao nhẫn, cắt bánh kem, cuối cùng bắt đầu bữa tiệc, đôi tân nhân thay đồ đi kính rượu.
Bộ đồ thứ hai của Thương Dĩ Nhu là sườn xám truyền thống màu đỏ được thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng. Thợ tạo mẫu tóc búi tóc cô lên, thay vòng cổ và hoa tai trân châu, thợ make up giúp cô chỉnh lại lớp trang điểm.
Mẹ Khúc đi tới nhét một phong bì thật dày vào tay cô.
"Dì... Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Thương Dĩ Nhu thẹn thùng sửa cách xưng hô.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3416324/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.