Nghe Khúc Mịch hỏi danh sách giáo viên đến thôn hỗ trợ giảng dạy, Trương Căn Phát căng thẳng.
Ông ta nuốt nước bọt, hỏi: "Đội trưởng Khúc muốn danh sách đó để làm gì?"
"Không có gì, chỉ là liên quan đến một vụ án không tiện nói rõ với ông. Việc này sẽ hỗ trợ chúng tôi tra án."
Khúc Mịch đột nhiên tỏ thái độ cương liệt khiến Trương Căn Phát sợ hãi. Ông ta vội đi tìm danh sách, không dám động tay động chân trên đó.
Rất nhanh Khúc Mịch đã tìm được một cái tên quen thuộc trên danh sách: Phác Vĩnh Hạo.
Tháng 3 tám năm trước Phác Vĩnh Hạo đến đây hỗ trợ giảng dạy, tháng 12 cùng năm rời đi, khi đó anh ta chưa hoàn thành chương trình giảng dạy, trong khi những người khác đều làm xong hai học kỳ.
"Hiệu trưởng Trương, chắc ông đã đoán được mục đích đến đây của chúng tôi rồi đúng không?" Khúc Mịch chỉ cái tên Phác Vĩnh Hạo trên danh sách, "Anh của ông là người thật thà, cái chết của con gái khiến ông ấy rất buồn. Hôm qua sở dĩ tôi không nói thẳng trước mặt ông ấy là vì không muốn ông ấy đau buồn thêm lần nữa. Nếu ông ấy biết con gái mình làm chuyện xấu, còn người anh em của mình lại là đồng lõa, đây chắc chắn là một đả kích rất lớn. Tôi không đành lòng tiếp tục làm tổn thương ông ấy nữa."
Trương Căn Phát cười khổ: "Tôi biết việc đó sớm muộn cũng có ngày bại lộ. Cũng tốt, nói hết ra lòng tôi cũng dễ chịu hơn."
Lưu Tuấn vội mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3383190/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.