Về đến nhà, việc đầu tiên Thương Dĩ Nhu làm là đi tắm. Lâu rồi mới đi xem phim, còn đi dạo dưới ánh trăng sáng, trước nay cô chưa từng được thư giãn như vậy.
"Cốc cốc cốc."
Khúc Mịch gõ cửa nhà vệ sinh: "À, chú gọi điện tìm em."
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, giờ này chú gọi từ Canada có phải có chuyện gì không? Cô chỉ còn người thân là chú, lại còn ở xa quê hương, cô không muốn chú quá lo lắng cho mình.
Cô vội quấn khăn tắm, mở cửa để lộ một cái khe, vươn cánh tay vẫn còn dính bọt nước ra.
"Đội trưởng Khúc?" Đợi một lúc, không thấy người bên ngoài có phản ứng gì, cô gọi.
"À, của em đây."
Di động bị nhét vào lòng bàn tay Thương Dĩ Nhu.
Tay kia cầm lấy di động rồi lùi về, cửa phòng vệ sinh lần nữa bị đóng lại.
Khúc Mịch đứng dựa vào tường, mặt đỏ tim đập thình thịch. Không phải anh muốn nghe lén, nhưng hai chân lại không chịu nghe bộ não điều khiển. Anh luôn tự cho rằng khả năng tự chủ của mình rất cao, nhưng từ khi dọn vào nhà Thương Dĩ Nhu, năng lực tự chủ của anh liên tục bị khiêu chiến.
Từ lúc Thương Dĩ Nhu càng đến gần anh, càng ỷ vào anh, thứ gì đó trong trái tim anh bắt đầu sôi trào, dopamine không ngừng được tiết ra.
Xưa giờ anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày cầm thú như vậy.
Đằng sau cánh cửa vọng ra tiếng của Thương Dĩ Nhu: "Chú, có chuyện gì sao?"
Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3361896/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.