Hai người đi thang máy lên tầng 3, ở đây toàn là những quầy trang sức nổi tiếng trong và ngoài nước.
Đối mặt với thang máy là một cửa hàng diện tích rất lớn, bên trong trưng bày toàn những sản phẩm xa xỉ.
"Chào anh chị, phong cách của anh chị rất hợp với trang sức của chúng tôi, anh chị vào trong xem một chút đi, tôi sẽ giới thiệu cho anh chị những mẫu mới nhất." Nhân viên vừa nói vừa mời cà phê và nước trái cây.
Nhân viên phục vụ chu đáo như vậy, quần áo ở đây chắc chắn không rẻ!
Một lúc sau, nhân viên đẩy một giá quần áo, kiến nghị: "Với nước da của chị mặc mào nào cũng hợp, có điều với khí chất của chị thì trông càng tao nhã hơn, mặc màu tím thì mang đến cảm giác thần bí, màu đen thì tạo sự sang trọng, mặc màu đỏ thì thu hút ánh nhìn của đối phương, còn mặc tông màu ấm sẽ mang đến cảm giác dịu dàng..."
Khúc Mịch phất tay ngắt lời, sau đó đứng dậy lựa đồ.
"Cái này, cái này, cái này... Đều không hợp!"
Nhân viên lấy những bộ anh chạm vào, tưởng anh hài lòng muốn để Thương Dĩ Nhu thử, ai ngờ câu cuối cùng lại phũ phàng như vậy, có điều nhân viên vẫn cười nói: "Chỗ chúng tôi còn rất nhiều bộ khác, anh có thể qua đây lựa cho chị ấy."
Cô không giới thiệu dài dòng, tươi cười nhìn Khúc Mịch chọn lựa.
"Anh đúng là có gu thẩm mỹ, đây là phiên bản giới hạn của chung tôi, tôi dám bảo đảm mặc bộ này đi ra đường ở Nam Giang chúng ta chắc chắn không bị đụng hàng. Hơn nữa đây là mẫu của nhà thiết kế bên tôi từng đoạt giải quốc tế, lấy cảm hứng từ hoa sen, rất hợp với khí chất của chị ấy..."
"Nếu hợp thì sao ngay từ đầu không lấy ra?" Khúc Mịch hỏi thẳng.
Nhân viên đương không dám nói sợ hai người họ mua không nổi, chỉ biết cười xin lỗi.
Thương Dĩ Nhu nhìn bộ váy kia, không khỏi nhíu mày, kiểu dáng bình thường không có gì lạ, sao giá lại đến năm chữ số như vậy?
Dù gì cũng là đội hình sự trả tiền, cô cầm vào phòng thử đồ thay. Khoảnh khắc mặc vào, cô bỗng có cảm giác không muốn cởi ra nữa. Chất liệu tơ tằm mềm mại thoải mái, đường may tôn lên đường cong trên cơ thể. Kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu thuần thiên nhiên, còn đến từ nhãn hàng lớn, thảo nào lại mắc.
"Chiếc váy này như may riêng cho chị vậy, nếu chị không mua thì là tổn thất của cửa hàng chúng tôi. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, nếu không nhất định sẽ tặng nó cho chị."
"Tặng thì không cần đâu, giúp tôi phối áo hợp với chiếc váy này, số đo chắc cô ước chừng được đúng không." Khúc Mịch lạnh lùng nói.
Một lúc sau, nhân viên lấy một mẫu áo sơ mi trắng ra. Bản thân Khúc Mịch là móc treo quần áo, mặc gì cũng hợp. Vẫn là sơ mi trắng giống thường ngày, Thương Dĩ Nhu thầm nghĩ anh bỏ nhiều tiền ra mua đồ như vậy đúng là lãng phí, mặc cái nào chẳng phải cũng như nhau sao.
Mua quần áo xong, hai người lái xe đến khu Thế Kỷ, trên đường có đi ngang hoa viên Kim Đế.
Thương Dĩ Nhu cau mày. Yến Ni ở hoa viên Kim Đế, mà kẻ bị tình nghi mà Khúc Mịch xác định ở khu Thế Kỷ, xét từ vị trí nhà giữa họ hình như có mối liên quan.
Khúc Mịch dừng xe lại, nhìn Thương Dĩ Nhu. Cô do dự, cuối cùng vẫn lấy di động ra gọi điện.
"Alo, chị Kha, tôi Dĩ Nhu đây, tôi đến thăm Đa Đa... Vâng, chị và thằng bé đều ở trên nhà à? Được, chúng tôi lên ngay."
Chắc Kha Mẫn đã gọi điện cho bảo vệ, bọn họ vừa nói muốn lên phòng 2016 của tòa B lập tức được cho vào.
Hai người đến trước cửa, còn chưa ấn chuông, cửa đã mở. Đa Đa vui vẻ hớn hở: "Dì Thương, chú Khúc, chú với dì tới rồi!"
"Chú Khúc gọi điện cho cháu, dì Thương cũng tới thăm cháu, không ngờ hai người lại cùng tới đây!" Cậu bé quan sát hai người, cười hì hì, "Hôm nay chú với dì mặc đồ tình nhân kìa!"
Thương Dĩ Nhu cứng ngắc, chỉ biết nói: "Nhóc con, suốt ngay chỉ biết suy nghĩ bậy bạ!"
"Dì với chú Khúc có chuyện gì bậy bạ hả?" Hai mắt Đa Đa sáng lên.
Thương Dĩ Nhu bất lực lắc đầu. Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm còn tinh ranh, cô thật sự bó tay hết cách.
"Đa Đa, sao không lịch sự chút nào vậy hả? Mau mời khách vào nhà đi." Kha Mẫn bưng trái cây từ dưới bếp lên, mời hai người vào nhà.
Thương Dĩ Nhu thay dép, thấy có bể cái được lắp dưới sàn nhà, bên trên là mặt kính cường lực, phía dưới có đá cuội, sao biển, tôm hùm, cua, san hô và tảo biển.
Nhìn lên thì là phòng khách được trang trí lãng mạn ấm áp, có thể nhìn ra gia chủ đã dành rất nhiều tình cảm cho ngôi nhà.
"Chị Kha, nhà chị trông ấm áp thật đấy." Thương Dĩ Nhu vào phòng khách, ngồi xuống.
"Nhà này cũng lâu năm rồi, bây giờ có vài chỗ không còn hài lòng nữa." Kha Mẫn cười nói, "Có điều tất cả đều là tự tay tôi làm, toàn là tình cảm. Đa Đa thích biển nên thích hồ cá này lắm. Có lần bố Đa Đa muốn bán nhà nhưng chị không nỡ. Con người tôi hoài cổ, thứ gì dùng lâu rồi không nỡ vứt đi.
"Tại sao lại muốn bán nhà?" Con người Khúc Mịch khi nghe người ta nói chuyện lúc nào cũng bắt lấy những chi tiết không ai ngờ tới.
Kha Mẫn giật mình, trả lời: "Trường trung học số 2 là trường tốt nhất thành phố, bọn tôi đã mua một căn gần đó để Đa Đa đi học thuận tiện, mấy năm qua đang cho thuê."
"À. Anh rể đâu? Thương Dĩ Nhu nhận quả táo Kha Mẫn đưa, thuận miệng hỏi.
"Anh ấy đó hả, khi nãy còn ở nhà. Trợ lý gọi điện nói trong công ty có việc, anh ấy đi rồi." Kha Mẫn kể, "Chúng tôi đi Bali chơi, công việc bị dồn lại rất nhiều việc. Cuối tuần anh ấy còn dẫn Đa Đa đi Disney, e là công việc đã chết thành núi rồi."
"Chú Khúc! Trong phòng cháu có Iron Man bản mới nhất, cháu dẫn chú đi xem nhé!" Đa Đa kéo Khúc Mịch vào phòng mình.
Thương Dĩ Nhu và Kha Mẫn ở ngoài phòng khách nói chuyện, có vẻ tâm trạng Kha Mẫn rất tốt, tính hóng chuyện bắt đầu hoạt động trở lại.
"Dĩ Nhu, tôi cứ tưởng cô và đội trưởng Khúc... Hóa ra là đang bí mật hẹn hò. Cô yên tâm, tôi sẽ không nhiều chuyện đâu."
"Chúng tôi..." Thương Dĩ Nhu mất tự nhiên.
"Còn xấu hổ nữa!" Kha Mẫn nắm tay Thương Dĩ Nhu, "Bộ váy này là đội trưởng Khúc mua tặng đúng không? Đây là phiên bản giới hạn, còn rất đắt. Đội trưởng Khúc là giáo sư đại học, nghe nói còn viết sách nên kiếm được rất nhiều tiền. Quần áo mà đội trưởng Khúc mặc cũng toàn là hàng hiệu, anh ấy chắc chắn rất có kinh tế. Dĩ Nhu à, mắt nhìn người của cô chuẩn lắm đấy!"
"Mắt nhìn của chị Kha tốt hơn, anh rể cũng rất ưu tú." Thương Dĩ Nhu vội chuyển đề tài sang Triệu Xuyên, "Năm đó không ai coi trọng anh rể, chị vẫn nhất quyết đi theo anh ấy, bây giờ đã chứng minh quyết định khi đó của chị hoàn toàn chính xác."
"Lúc trẻ chỉ biết nghe theo tình cảm, tôi cũng không ngờ sẽ có được ngày hôm nay. Nghĩ lại những năm tháng trước kia đúng là chịu khổ. Nhưng có một chuyện tôi khẳng định dù bố của Đa Đa không có tiền, tôi vẫn đi theo anh ấy, tôi kết hôn với anh ấy không phải vì tiền!"
Đột nhiên di động của Kha Mẫn đổ chuông.
Thương Dĩ Nhu vội lấy cớ đi vệ sinh, Kha Mẫn chỉ đường cho cô. Cô vào WC, bên trong vô cùng sạch sẽ và khô ráo, chứng tỏ Kha Mẫn là người nội trợ tuyệt vời. Cô mở ngăn tủ ở bồn rửa tay, bên trong có ba bộ vệ sinh cá nhân, màu lam át hẳn của Triệu Xuyên.
Thương Dĩ Nhu nhanh nhẹn đeo bao tay, lấy mẫu trên bàn chải, sau đó cho mấy sợi tóc ngắn trên lược cho vào túi lấy vật chứng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thương Dĩ Nhu sắp xếp lại, nhấn nút xã bồn cầu.
"Dĩ Nhu, cần giúp gì không?" Kha Mẫn hỏi.
"Không sao, tôi xong rồi đây!" Thương Dĩ Nhu mở vòi rửa tay, lấy khăn giấy lau rồi ném vào thùng rác, sau đó mở cửa.
"Cứ tưởng em không tìm được đường, kết cấu nhà tôi không ổn lắm." Kha Khẫn nhìn vào trong, "Đi thôi, ra phòng khách chơi. Tôi có nấu cơm. Bố Đa Đa không về kịp, cô với đội trưởng Khúc ở lại ăn cơm đi."
"Không phiền chị đâu, tôi phải về." Thương Dĩ Nhu về phía phòng Đa Đa.
Khúc Mịch nghe tiếng cô lập tức bước ra: "Tôi cũng có việc cần về cục cảnh sát."
"Vì vụ án đúng không?" Kha Mẫn hỏi, "Cục trưởng Hoàng cho chúng ta ba ngày để kết án, bây giờ còn hai ngày... Có phải có manh mối mới rồi không?"
"Người duy nhất biết là Lãnh Tác đã chết rồi, chi tiết về cái chết của Yến Ni không còn ai biết. Muốn viết báo cáo kết án phải suy nghĩ rất nhiều, ba ngày quá gấp." Khúc Mịch nói.
"Thì ra đội trưởng Khúc muốn dành thời gian viết báo cáo, tôi cứ tưởng vụ án của Yến Ni còn uẩn khúc gì." Kha Mẫn cười nói, "Cứ tưởng còn phải tăng ca tra án, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ đông rồi."
"Ừ. Đa Đa sắp được nghỉ đông, chị và bố nó muốn đưa nó đi chơi." Kha Mẫn xoa đầu con trai.
Thương Dĩ Nhu gật đầu chào hai người, sau đó cùng Khúc Mịch ra về.
Lên xe, Khúc Mịch lập tức gọi điện: "Trưởng khoa Lâm, ngại quá, lại bắt anh tăng ca rồi!"
Thương Dĩ Nhu lấy hai túi đựng vật chứng ra: "Một là lấy từ trên bàn chải đánh răng của Triệu Xuyên, hai là tóc trên lược. Đội trưởng Khúc, anh có phát hiện gì không?"
"Rất nhiều." Khúc Mịch vừa lái xe vừa nói, "Trò chuyện với Đa Đa tôi biết được một số thông tin. Đầu tiên, gần đây Triệu Xuyên thay đổi rất nhiều, từ một người ngày nào cũng tăng ca anh ta đột nhiên biến thành người đàn ông của gia đình. Thứ hai, anh ta muốn bán nhà, chuyển đi nơi khác. Thứ ba, thói quen sinh hoạt của anh ta thay đổi, thích mở đèn lúc ngủ."
"Chờ đã." Thương Dĩ Nhu ngắt lời anh, "Kha Mẫn nói từ khi nhìn thấy thi thể của Yến Ni, ngày nào cũng phải mở đèn mới ngủ được."
"Trẻ con không biết nói dối."
Thương Dĩ Nhu đồng ý với quan điểm của Khúc Mịch, chuyện này chẳng có gì lớn, hai vợ chồng ngủ cùng nhau, ngày nào cũng mở đèn ngủ, đứa bé đương nhiên không biết ai mới là người sợ.
"Thứ tư, gần đây Kha Mẫn thường xuyên gọi điện cho gia đình, nói kỳ nghỉ đông sẽ về thăm nhà. Bao nhiêu năm qua bố mẹ chị ấy vẫn không chấp nhận Triệu Xuyên, chị ấy rất muốn được bố mẹ mình tha thứ. Thứ năm, Triệu Xuyên mở cho Đa Đa một tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ, chỉ cần Đa Đa đến mười tám tuổi là có thể dùng."
Những việc này rất đáng nghi. Nếu như vì tương lai của con cái, bố mẹ làm những việc này hết sức bình thường, nhưng sắp xếp mọi việc gấp gáp như vậy cứ giống như đang lo hậu sự vậy.
Nghĩ đến Đa Đa đáng yêu ngây thơ, Thương Dĩ Nhu theo bản năng nắm chặt hai tay.
Hai người về cục cảnh sát, Lâm Thụy đã chờ sẵn ở khoa pháp chứng, lập tức tiến hành kiểm tra vật chứng họ đem về.
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu chưa ăn tối, Khúc Mịch gọi đồ ăn ngoài, nhìn bao bì có vẻ là từ một nhà hàng nổi tiếng.
Một hộp là sủi cảo, một hộp là rau, ngoài ra còn có một bình giữ nhiệt đựng canh rong biển trứng.
"Bình giữ nhiệt này tôi bảo họ mua thêm, tiền tính cả vào đồ ăn, chưa từng sử dụng, cô cứ yên tâm dùng." Khúc Mịch thấy cô thường ngày chỉ ăn cơm hộp nên hôm nay gọi cho cô phần canh, "Sủi cảo và canh ở đây rất ngon, cô ăn thử đi."
"Ừ."
Dù bụng đang đói, thức ăn bày ngay trước mặt nhưng Thương Dĩ Nhu lại không muốn ăn. Cô ăn hai cái sủi cảo, ăn chút canh rồi không ăn nữa.
"Tôi cứ tưởng việc giao tiếp của cô với mọi người có vấn đề, không ngờ cô thích cậu nhóc đó như vậy."
Thương Dĩ Nhu cau mày: "Đội trưởng Khúc, tôi thấy anh mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Tuy rằng anh là chuyên gia tâm lý học nhưng không phải lúc nào nhìn ai cũng thấy người ta có bệnh đâu. Người thường ai cũng có một vài tâm sự, anh cũng vậy thôi."
"Cô không phát hiện tâm lý cô có vấn đề sao?" Khúc Mịch không đồng tình với quan điểm của Thương Dĩ Nhu, "Vấn đề tâm lý đến một mức độ nào đó sẽ không còn là trạng thái bình thường nữa."
Hai người đang nói chuyện, Lâm Thụy cầm kết quả đối chiếu tới.
"Đội trưởng Khúc, mẫu tóc phát hiện trên thi thể của Yến Ni ở hiện trường và mẫu tóc vật chứng của anh là của cùng một người."
"Thật sự là Triệu Xuyên sao?" Thương Dĩ Nhu thốt lên.
"Lập tức bắt người."
Khúc Mịch liên lạc với Lục Li, mọi người trực tiếp đến khu Thế Kỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]