Thấy tâm trạng Kha Mẫn không tốt, Thương Dĩ Nhu lại không biết khuyên thế nào. Cô nhặt di động lên, lắp pin đậy nắp lại, đáng tiếc màn hình đã hỏng.
"Dĩ Nhu, hôm nay lại phải nhờ cô trông Đa Đa thêm một đêm rồi." Kha Mẫn nói, "Đáng lẽ hôm nay bố Đa Đa sẽ về, nhưng tạm thời có việc gấp không thể về kịp. Tôi ở bệnh viện đã có bác sĩ y tá chăm sóc, không thể bắt thằng bé cứ ở đây với tôi. Ông bà nội của nó đều ở nơi khác, tuổi cũng lớn rồi, tôi không muốn để họ biết. Còn bố mẹ tôi... Haizz, mỗi nhà đều có chuyện khó nói, cô chưa lập gia đình nên không hiểu đâu."
"Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, tôi cũng rất thích Đa Đa mà."
"Đúng là gây thêm phiền phức cho cô, vố dĩ bố nó... Đàn ông lo kiếm tiền là chuyện tốt, nhưng kiếm được nhiều tiền để làm gì chứ?" Kha Mẫn thấy con trai trở về nên không nói tiếp.
Đa Đa là đứa bé thông minh, thấy mắt mẹ mình đỏ, vội chạy qua hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy? Mẹ không khỏe sao? Để con đi gọi bác sĩ."
"Không cần đâu, tại mẹ mỏi mắt, dùng tay xoa nên mới đỏ như vậy." Thấy con trai quan tâm mình, Kha Mẫn hạnh phúc nở nụ cười.
"Không phải đâu, con biết nguyên nhân! Chắc là mẹ nhớ bố rồi. Bố đã nói hôm nay đã về nhưng lại không giữ lời hứa, hơn nữa đây không phải lần đầu tiên!"
"Bố con bận lắm, bố con..."
"Nhưng mẹ đang nằm viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3355641/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.