Xong rồi, chắc chắn là đại sư huynh hiểu lầm rồi! Mấy lần liên tiếp xảy ra tình huống như vậy, ai mà cho rằng là trùng hợp chứ!
"Cô rất quan tâm cái nhìn của Dương Thâm kia?" Khúc Mịch hỏi.
"Anh ấy là đại sư huynh của tôi, còn rất quan tâm tôi nữa." Thương Dĩ Nhu lo nghĩ phải giải thích với Dương Thâm thế nào, "Tôi không có anh chị em, anh ấy như anh trai của tôi vậy."
"Chỉ là anh trai?"
"Đúng vậy. Sau khi tốt nghiệp mọi người đều có công việc riêng, ít liên lạc hơn trước. Chỉ vì một cú điện thoại của tôi, đại sư huynh liền bỏ công việc của mình tới đây hỗ trợ, tôi vô cùng cảm kích."
Khúc Mịch gật đầu: "Người làm em gái chưa cô quả thật chưa làm hết trách nhiệm. Hôm nào có thời gian cô mời anh ta đến nhà, mời anh ta bữa cơm đi."
"Ừ, chúng tôi còn chưa ôn chuyện đàng hoàng, đúng là phải hẹn riêng anh ấy một bữa."
Trong lúc nói chuyện truyền dịch đã xong, Thương Dĩ Nhu gọi y tá tới.
"Anh thấy sao rồi? Để tôi đưa anh về nhà."
"Dưới lầu có quán ăn, ăn cái gì đó là được. Tôi đưa cô về nhà trước, sau đó quay lại cục. Sáng nay có cuộc họp, tôi không thể không đi. Theo phân tích của tôi, đây là một vụ án giết người liên hoàn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được thi thể thứ hai, tìm ra manh mối bắt được hung thủ, nếu không hắn sẽ tiếp tục giết người!" Khúc Mịch nói, "Tôi giúp cô xin nghỉ phép với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3354020/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.