Thương Dĩ Nhu thấy trong góc có bàn trống, định dời sang đó ngồi, cô làm pháp y bao nhiêu năm sớm đã hình thành thói quen ăn cơm một mình.
"Ngồi với nhau đi." Khúc Mịch đột nhiên ngẩng đầu nói, "Hôm đó ở nhờ nhà cô một đêm còn chưa nói cảm ơn."
"Ở đây không tiện nhắc tới đề tài đó." Cô vội ngồi xuống, hạ giọng. Bên cạnh đều là đồng nghiệp trong cục cảnh sát, nếu để họ nghe thấy nhất định sẽ hiểu lầm.
"Khi nãy thái độ của cô cho tôi biết cô rất để ý tới từ 'cảm ơn'." Khúc Mịch buông đũa, "Hơn nữa cô rất có hứng thú với vụ án hồng y nam hài này."
"Có thể nhìn thấu tâm tư người khác không quan trọng, có những lời giữ trong lòng là được, nói ra chỉ khiến người ta chán ghét." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay cô vẫn buông khay ngồi xuống.
Khúc Mịch nhướng mày: "Người nghiên cứu tâm lý học đều có một tâm lý chung, đó là thích nghiên cứu tâm lý hành vi của người bên cạnh mọi lúc mọi nơi, có điều tôi chưa từng lãng phí thời gian với những người nhàm chán."
Nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì? Ở trong mắt hắn bản thân cô là người đặc biệt? Thương Dĩ Nhu không khỏi nhớ tới phân tích tâm lý hoàn mỹ vô khuyết của Khúc Mịch về vợ chồng Mã Hoa, theo bản năng nổi da gà. Được chuyên gia tâm lý học tội phạm để ý, cô không nghĩ đây là chuyện đáng để kiêu ngạo.
"Điều tra nhiều như vậy, manh mối bị đứt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-an-phap-y-kieu-the/3343134/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.