Chỉ trong chốc lát, Hàn Ly Trăn liền quất nát quần áo của hắn. Lưu Đại Tuấn thống khổ than nhẹ một tiếng, máu tươi trào ra từ da thịt khô khốc, quần áo ướt sũng, cành liễu cũng nhiễm đỏ. Hắn ý đồ dãy giụa, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không đứng dậy nổi, mấp máy trên mặt đất giống như giòi bọ.
"Lấy oán trả ơn cẩu vật!" Hàn Ly Trăn mắng.
Nàng mặt vẫn luôn chôn ở ngực hắn, mặc dù không nghe được tiếng tim hắn đập, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng được lửa giận bốc cháy hừng hực lên trong lòng hắn.
"Bang!" Hắn đá lên bụng hắn ta. Bụng người là chỗ non mềm nhất, đá lên đau nhất. Quả nhiên, Lưu Đại Tuấn đau đến rướn người đứng lên, gân xanh trên trán càng lớn.
"Ta muốn báo quan, cho đôi cẩu nam nữ các ngươi này vào tù, không chết tử tế được!" Cứ việc mình đầy thương tích, Lưu Đại Tuấn kêu gào nói như cũ.
Tâm Nhạc Linh bỗng nhiên co lại, ngón tay trong lòng ngực Hàn Ly Trăn hơi cong lại, nắm lên phần vải trước vạt áo. Không thể báo quan, nàng không thể đi quan phủ!
Cảm nhận được bất an của nàng, Hàn Ly Trăn ôm lấy bàn tay căng chặt của nàng, ngón tay đặt lên bả vai mảnh khảnh nàng. Hắn vứt cành liễu, trực tiếp đá vào miệng Lưu Đại Tuấn, đem nửa bên mặt hắn đá sưng to.
"Đi thôi, ta đem chuyện ngươi dạo *nhà thổ *nhiễm hoa liễu, truyền cho chính bà nương mình, lại lừa bịp tống tiền Nhạc Linh sự tình đều cấp nói được rõ ràng. Ta cũng không tin, quan phủ còn tha cho ngươi dơ bẩn đổi trắng thay đen!" Hắn lại đá một chút, đem mặt bên kia Lưu Đại Tuấn cũng bổ sung lên vết thương.
(*) Nhà thổ: Kỹ viện
(*) Hoa liễu: Bệnh da liễu (hợp xưng của "bệnh da" và "bệnh hoa liễu"),gọi tắt là da liễu là các chứng bệnh ảnh hưởng đến bề mặt của cơ thể: da, lông, tóc, móng, các cơ và tuyến liên quan. "Hoa liễu" (chữ Hán: 花柳) nghĩa gốc là "hoa và liễu", nghĩa bóng là chỉ kỹ viện và kỹ nữ.
Nhạc Linh sửng sốt, nguyên lai hắn cái gì cũng đều biết được...
Lời này, đem cái miệng kiêu ngạo của Lưu Đại Tuấn hoàn toàn lấp kín, chỉ còn lại tiếng hít thở thô nặng nề. Con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Linh, như sài lang hổ báo, Hàn Ly Trăn đánh nhiều một chút, ánh mắt hắn liền nhiều thêm một phân hung ác.
"Cha... Nương..." Lưu A Hoa vuốt lấy mặt đen, nhút nhát sợ sệt mà ở cửa kêu.Trên mắt nàng không biết bị mảnh vải che từ khi nào, mặc dù nhìn không thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng nàng cũng thấy không đúng, trên mặt tràn đầy bất an.
Nghe được tiếng kêu Lưu A Hoa, nữ tử nằm ở trên giường khóe mắt thấm ra nước mắt.
"Nương..." Lưu A Hoa càng kêu càng khẩn trương. Tiểu hài tử té ngã lộn nhào chui vào trong nhà, tìm kiếm hơi thở cha mẹ.
Nữ tử trên giường rốt cuộc nửa ngồi dậy. Liên tiếp sốt cao không ngừng rút đi sức lực nàng, thân hình nàng lắc lư, nghiêng về phía trước, té trên mặt đất.
Nàng kêu một tiếng, khuôn mặt thống khổ đến vặn vẹo, nhưng giãy giụa như cũ mà quỳ xuống đất: "Cầu xin các ngươi, buông tha hắn đi!" Đôi tay nàng chắp lại, hạ thấp thân mình gầy yếu, cái trán đụng phải mặt đất lạnh băng.
Hai tròng mắt Nhạc Linh trừng lớn, đoạt cành liễu trong tay Hàn Ly Trăn, mặt đầy vẻ không dám tin tưởng: "Ngươi đây là vì hắn cầu tình?"
"Cầu xin các ngươi..." Nàng lẩm bẩm.
Nhạc Linh trong cơn giận dữ, vút cành liễu, đánh vào người trước mắt trên mặt đất. Gió lạnh phất qua, sắc bén nhào lên ngọn tóc nữ tử.
"Ngươi có biết... Ta là người muốn cứu ngươi, mà hắn là người hại ngươi sinh bệnh?" Nàng trách cứ nói. Trái tim cảm giác như trải qua một trận bi thương, phảng phất bách hoa điêu tàn vì ngày mùa thu mà sinh ra vô lực cùng bi thương.
"Nhạc đại phu, ngươi là nhân y, ngươi cũng không hy vọng gia đình của ta tan vỡ, thân nhân ly tán?" Trước mắt nàng đau khổ, chỉ khi nhìn thấy Lưu A Hoa ở cửa, đáy mắt mới có một chút ánh sáng.
Nhạc Linh bỏ lại cành liễu, lập tức đi ra cửa.
Lúc đầu, là nàng sải bước, dần dần, nàng lại chạy. Đêm xuân gió lạnh, thổi qua gương mặt, cũng làm mắt nàng đau, bất tri bất giác nước mắt chảy giàn giụa.