Chương trước
Chương sau
Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc
Mới sáng sớm đã bị tiếng chuông reo liên tục như cháy nhà chết người đánh thức, sắc mặt của Sora cực kỳ xấu. Hôm qua ăn khuya với Kaname đến gần sáng mới đi ngủ, vừa ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng chuông đoạt mạng kia đánh thức, hiện giờ cô đang rất bực mình, hận không thể bóp chết ông chú ngốc nhà mình!
Hiệu trưởng vừa thấy Sora thì lập tức nhào qua, khi thấy ánh mắt như muốn giết người của cô, ông lập tức lùi lại, tránh ra thật xa.
"Sora-chan........."
Sora thấy ông chú ngốc đeo tạp dề màu hồng cute, khoé miệng co giật, không hổ là ngốc mà!
Yuuki nhìn Sora, muốn chào nhưng lại không dám, "Sora...... Buổi sáng tốt lành......"
Cô liếc qua một cái, gật nhẹ đầu, "Chào buổi sáng."
Yuuki thấy Sora đã để ý đến mình, cười vui vẻ.
Zero ngồi một bên, như không thấy Sora, tiếp tục dùng bữa.
Sora nhìn bát đĩa trên bàn mà sợ hãi. Cô quả thực không tài nào khen nổi khả năng nấu nướng của ông chú ngốc. Ăn xong bữa này, cô không biết mình còn có thể về được đến Nguyệt xá không nữa...
Hiệu trưởng lập tức lấy lại tinh thần, vào bếp bê một món ăn ra, "Cà chua và sốt rau mùi tây truyền thống trộn với cải, thịt viên và kem độc quyền do tự tay chú làm đấy!"
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hiệu trưởng, Sora thật sự nghi ngờ món này có ăn được không.
Zero cầm đôi đũa đang cắm xuyên qua một viên tròn lớn, "Không ngờ thầy ấy lại bày trò vào sáng sớm thế này......"
Yuuki gắp một miếng rau cho vào miệng, "Khó mà gọi đây là 'độc quyền'......"
Sora nhìn viên tròn to đùng, suy đoán xem nó là cái gì, thịt viên hay là cơm viên...... "Trông nó lạ quá......"
Hiệu trưởng cầm camera và nói, "Nào, cười lên!" Tách một cái, ảnh chụp ba người đang ăn đã xuất hiện.
"Chú ngốc, chú làm gì vậy?!"
"Ảnh kỷ niệm nha. Hôm nay mấy đứa không phải là 'vệ sĩ' nữa, mà là đúng với vai trò của Ủy viên kỷ luật." Hiệu trưởng cầm tấm ảnh vừa chụp, mỉm cười nói.
"Hả?"
Seiren nhanh chóng nhận được tin tức, lập tức quay lại báo cáo cho Kaname.
"Gì cơ?! Kiểm tra vệ sinh ký túc xá á?!"
"Không thể đoán được hiệu trưởng đang nghĩ gì?"
"Chỉ cần không giấu những thứ không nên giấu thì cần gì phải lo."
Sora nhíu mày, thật là phiền phức! Ủy viên kỷ luật vậy mà còn phải đi kiểm tra vệ sinh!!!
Zero và Yuuki chịu trách nhiệm kiểm tra ký túc xá của bộ ban ngày, Sora chịu trách nhiệm kiểm tra ký túc xá của bộ ban đêm.
Về đến Nguyệt xá, phòng khách vẫn chẳng có mấy ai. Chẳng lẽ còn chưa dậy? Vậy thì cô kiểm tra kiểu gì?
Bất chợt nghe được tiếng hét thảm thiết ở tầng trên, Sora vội lên tầng thì thấy Kaname đang đứng trước cửa phòng dơi con, Ichijou, Kain, Shiki đang chuyển thứ gì đó ra khỏi phòng của dơi con.
Kaname thấy Sora đã trở lại, dịu dàng nói, "Sora, em về rồi."
Gật nhẹ đầu, "À, mọi người đang làm gì vậy?"
Kaname thản nhiên đáp, "Không có gì, chỉ là cần giải quyết một số thứ."
"À. Đúng rồi, hôm nay có kiểm tra vệ sinh, mọi người đã dậy rồi?"
"Uhm, tất cả đều dậy rồi."
"Vậy là tốt rồi." Dù rất phiền phức, nhưng vẫn phải làm.
Sora cầm quyển sổ, bước vào phòng của Aidou, nhìn quanh bốn phía, cơ bản là sạch sẽ, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì với mấy mảnh thuỷ tinh này vậy...
"Dơi con, cần phải dọn sạch mấy mảnh thuỷ tinh trên đất."
Aidou lăn lộn trên đất, nức nở, như thể cậu ta sắp mất đi một thứ vô cùng quan trọng vậy.
Sora đá đá Aidou đang nằm trên đất, "Dơi con, cậu đang làm gì thế? Đau lòng gì dữ vậy?"
Aidou ngẩng đầu, tức giận mắng cô, "Còn không phải tại cô à! Tất cả bộ sưu tập của tôi bị tịch thu hết rồi......"
Kaname đen mặt nhìn Aidou, Aidou sợ quá nuốt vội câu tiếp theo về.
Sora nhìn Kaname và Aidou một cách khó hiểu, sao trông Kaname giận thế nhỉ?
Sau khi kiểm tra phòng Aidou, cô đi tới phòng của Kain.
Đôi mắt tuỳ ý nhìn quanh, không tìm thấy rác hay vật thể không xác định, phòng cũng rất ngăn nắp, nói chung là tốt, đạt tiêu chuẩn.
Sora lại qua phòng Ichijou, thấy quần lót vương vãi trên sàn, đầu đầy vạch đen, khoé miệng giật giật, "Ichijou-kun, cái đó......"
Ichijou mỉm cười giới thiệu, "Ồ, chúng nó là quần lót. Được làm từ loại vải lụa cao cấp nhất với tay nghề của những thợ may hạng nhất. Cho dù để đâu thì vẫn rất sang trọng."
Sora cảm thấy như có một con quạ bay qua đầu mình. Một chiếc quần lót nhỏ thật sự được làm từ vải lụa cao cấp nhất. Rốt cuộc vampire giàu đến mức nào? Vấn đề là đây không phải điều cần chú ý...
Vờ ho vài cái, "Ichijou-kun, đây không phải trọng điểm. Cần phải giữ phòng gọn gàng và sạch sẽ. Đừng vứt đồ lung tung, đặc biệt là đồ lót."
Ichijou khó hiểu chớp mắt, nhưng vẫn nhặt đồ lót trên sàn lên.
Phòng tiếp theo là phòng của Ruka và Rima. Mùi nước hoa thoang thoảng, phòng của con gái gọn gàng và sạch sẽ.
Căn phòng cuối cùng cần kiểm tra là phòng của Kaname. Thấy quần áo trên sofa, cô quay đầu hỏi Kaname, "Kaname, quần áo trên sofa chưa giặt à?"
Kaname xấu hổ gật đầu, "Ừ. Anh quên bảo người hầu mang đi giặt."
Sora nghe anh nói vậy, hơi bực bội. Sao vampire nào cũng giàu thế? Thật bất công!
Sau khi kiểm tra các phòng ngủ, cô ra sau Nguyệt xá kiểm tra.
Hệ thống phân cấp của vampire rất nghiêm ngặt, vampire sống trong Nguyệt xá đều là vampire quý tộc, còn các vampire bình thường thì sống phía sau Nguyệt xá.
Sora nhìn Kaname đằng sau mình, "Kaname, thật ra anh không cần đi theo em. Bây giờ đang là ngày, anh nên đi nghỉ."
Tay phải của Kaname đặt lên vai phải của cô, nhẹ nhàng nói, "Đừng ngại. Anh rất sẵn lòng đi cùng em." Để cô đến đây một mình, anh không yên tâm.
Sora hiểu điều anh đang lo lắng, rất cảm động, không nói gì nữa.
Kiểm tra vệ sinh rất tốn thời gian. Kiểm tra xong thì trời đã sắp tối rồi.
Sora và Kaname cùng dùng món Tây, Kaname đột nhiên nói: "Sora, em có thể nấu cho anh một bữa như hôm qua được không?" Anh thật sự rất thích những món đó.
Sora ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười, "Tất nhiên là được. Kaname muốn thì chỉ cần nói một câu là được."
Kaname cười vui vẻ, "Cám ơn em, Sora."
Sau bữa tối, hai người cùng nhau đến lớp.
Zero ôm cổ mình, thở hổn hển, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi máu là cậu muốn hút...... Cậu đã đến giới hạn rồi......
Kaname có việc phải đến gặp hiệu trưởng, nói chuyện với ông về Zero.
Cơ thể Zero đã đến giới hạn, nếu còn tiếp tục để Zero ở bộ ban ngày, tình hình rất nguy hiểm.
Mùi máu bất ngờ từ ngoài cửa sổ truyền đến, khiến các vampire trở nên bồn chồn.
Sora ngồi ở ban công ngoài lớp học, thấy các vampire trong lớp như vậy, lập tức bước vào. Các vampire ở đây có vẻ đều đang khát.
Giọng nói lạnh lùng vang lên, "Cho hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Aidou từ từ ngẩng đầu, nheo mắt cảm nhận mùi máu ngọt ngào, "Là mùi máu của Yuuki. Thật muốn uống nó."
Sora đang cầm một quyển sách, đập mạnh lên đầu Aidou, "Dơi con, nghiêm cấm hút máu trong trường."
Aidou bất ngờ bị đánh, đôi mắt đỏ máu lập tức quay về màu xanh, ôm trán, giận dữ hét lên, "Con nhỏ chết tiệt kia, cô lại đánh tôi! Vampire phản ứng với mùi máu là bình thường mà!"
"Vậy mới nói cậu là dơi."
"Con nhỏ kia... Tôi sẽ giết cô......"
Sora ngoáy tai, "Đổi câu đi, tôi nghe câu này chán rồi."
"Cô!!" Aidou tức không nói được câu nào.
Sora lạnh lùng nhìn các vampire trong lớp học, "Tốt hơn hết là các cậu đừng có vi phạm nội quy của nhà trường, nếu không... tự chịu hậu quả..."
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Sora, các vampire cảm thấy khí lạnh xộc thẳng từ lòng bàn chân lên đến tận tim, đôi mắt đỏ tươi lập tức biến mất.
Sora thấy các vampire đã bình tĩnh lại, gật đầu hài lòng, tốt nhất là đừng thêm việc cho cô.
Ra khỏi lớp học, cô thấy Zero đi qua, miệng đầy máu.
Sora nhìn theo bóng Zero vội vã rời đi, đôi mắt hiện lên nét nghi ngờ, máu? Kẻ vừa hút máu là Kiryuu Zero? Kiryuu Zero là một vampire?
Sora lập tức đuổi theo sau Zero, muốn xác nhận suy đoán của mình.
Zero cảm thấy có người đang theo dõi mình, lạnh lùng hét lên, "Đừng có đi theo tôi!"
Thấy được sự sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng trong mắt cậu, cô ngẩn người, quả nhiên là cô đoán đúng, "Tôi không đi theo cậu, chỉ đi ngang qua thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.