Chương trước
Chương sau
Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc
Trong rạp phim rộng lớn và tối tăm, màn hình lớn đang chiếu một bộ phim.
Nội dung chiếu là một phim kinh dị, một người đàn ông đẹp trai đang há miệng, để lộ răng nanh, cắn mạnh vào cổ một cô gái trẻ.
"A... Đẹp trai quá..." Ueno Nami kéo tay Kinomoto Sora, si mê la lên.
Sora một tay chống cằm, ngáp dài vì chán, bộ phim này có gì đáng xem à?
"Người yêu vampire" là bộ phim mới công chiếu gần đây, với sự tham gia của những diễn viên nổi tiếng nhất Nhật Bản, bộ phim được rất nhiều người quan tâm.
Vì cô bạn Ueno Nami của mình la hét muốn đi xem, Sora đành phải đi xem bộ phim nhàm chán này cùng cô ấy.
Cuối cùng phim cũng kết thúc, Sora lười biếng vươn vai, ngủ ngon thật~
Nami phấn khích kể về nội dung bộ phim, hai tay ôm má, "Ahhh, đẹp trai chết người! Nè, Sora, theo cậu trên thế giới này có vampire không?"
Sora hai tay nhét túi áo, không mặn không nhạt trả lời, "Hừm, ai biết đâu." Khuôn mặt của Kaname bất ngờ xuất hiện trong tâm trí, ngày đó mười năm trước, cô đã gặp một vampire.
Nami nhìn phản ứng nhàm chán của Sora, bất mãn nói, "Sora, cậu lại ngủ đúng không?"
Sora cử động cơ thể, thành thật trả lời, "Vì rất chán mà."
Nami chống nạnh, bất mãn oán trách, "Sora, cậu không thể giống cô gái đang độ xuân xanh chút sao? Không thể có tí phấn chấn và bồng bột tuổi thanh xuân sao?"
Sora liếc Nami một cái, gật đầu có lệ, "Hì hì." Cô gái thanh xuân phấn chấn gì chứ, đâu phải cô đâu. Với người đã sống hai kiếp như cô thì cô đã không còn trẻ nữa rồi, chẳng qua chỉ là một bà già khoác lớp da cô gái trẻ thôi.
Nami thấy phản ứng của Sora, bất lực thở dài, nhìn cái đức hạnh của cô kìa, dửng dưng và trầm lặng quá.
Cả hai chia tay nhau ra về.
Sora chậm rãi leo bậc thang, ôi, vì sao ngôi đền nào cũng có bậc thang dài vậy cơ chứ! Mỗi ngày leo nhiều bậc như vậy mệt muốn chết luôn đó!
Cô không có đủ nhiệt huyết và kiên trì để leo hết tất cả bậc thang đâu!
Vừa bước chân vào cổng đền, cô đã nghe thấy giọng ông chú ngốc nghếch nhà mình rồi.
"Cháu về rồi đây!" Giọng Sora vang lên từ huyền quan.
Cross-jisan nghe tiếng cô, đôi mắt ngay lập tức sáng bừng lên, giọng nói sến sẩm đến mức phát sợ, "Sora-chan, mừng cháu trở về."
Sora vừa mới bước vào phòng khách, Cross-jisan đã nhào qua. Cô duỗi tay cản ổng lại, lạnh lùng nói: "Cháu không quen chú."
Cross-jisan lập tức buồn rười rượi, hai hàng nước mắt chảy như suối, đau lòng lên án, "Sora-chan lạnh lùng quá!"
Sora cầm quả táo lên cắn một miếng, lười biếng ngồi trên sofa, hơi liếc qua ổng, "Ông chú ngốc, chú đến đây làm gì?" Mặc dù ông chú này ngốc đến mức cô không muốn thừa nhận rằng mình quen ổng, nhưng cũng không còn cách nào, đây là ông chú trên danh nghĩa của cô.
Cross-jisan khóc không ra nước mắt sửa đúng lại, "Sora-chan, là cậu, không phải ông chú."
Sora tiếp tục gặm một miếng táo, lười phản ứng lại ổng.
Bà Kinomoto mỉm cười hiền lành, "Sora-chan, Kai-chan đến tìm cháu đấy."
Ăn táo xong, Sora thuận tay vứt hột vào thùng rác, "Nào, chú tìm cháu có chuyện gì, chú ngốc?"
Cross-jisan nhìn cô với vẻ nịnh nọt, "Sora-chan, cháu có muốn chuyển trường không?"
Sora nhìn ông chú đang nịnh hót mình, trực giác mách bảo cô có chuyện chẳng lành, "Không liên quan đến chú." Chỉ cần là chuyện liên quan đến ông chú ngốc này là chắc chắn không tốt rồi, ổng chính là ngọn nguồn của mọi tai họa đến với cô đấy!
Cross-jisan rầu thúi ruột, chạy ra xó vẽ vòng tròn, "Huhuhuhu, mình bị Sora-chan ghét rồi."
Bà Kinomoto cười nhẹ, "Sora-chan, đừng bắt nạt Kai-chan nữa. Kai-chan chỉ muốn cháu chuyển đến học viện của nó thôi."
Sora nghe bà nói vậy, ngẩn người, "Học viện của ổng? Là học viện mà loài người và vampire cùng học tập ấy à?"
Cross-jisan cuối cùng cũng hồi thần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, "Đúng rồi! Đúng rồi! Sora-chan có muốn không?"
Sora không có hứng thú, từ chối không chút do dự, "Không đâu. Không có hứng!" Ông chú ngốc này của cô từng là một thợ săn vampire, sau đó, ổng không làm thợ săn nữa mà chạy đi mở trường làm Hiệu trưởng.
Cross-jisan đã sớm biết câu trả lời, nhưng vẫn bị đả kích, "Vì sao chứ? Học viện Cross cũng là một ngôi trường có tiếng mà! Vì sao Sora-chan không muốn chuyển đến chứ?"
Sora ngoáy tai, chẳng quan tâm lắm, "Không phải có vampire trong trường chú à, cháu không muốn bị hút máu đâu."
Cross-jisan nịnh nọt, "Sora-chan lợi hại như vậy, sao bị hút máu được chứ. Hơn nữa, vampire trong trường rất hiền lành và tốt bụng, không hút máu lung tung đâu mà." Sora-chan là người có linh lực mạnh nhất nhà Kinomoto, vampire không phải đối thủ của cô, đó là lý do ông tới nhờ cô đến trường mình, với tư cách là Ủy viên kỷ luật của học viện Cross.
Sora nằm trên ghế sofa, lấy một quyển sách ra đọc, trực tiếp ngó lơ ổng.
Cross-jisan thấy Sora phớt lờ mình, đôi mắt ầng ậc nước, "Sora-chan~~~~"
Sora nhìn sách, nhẹ nhàng nói: "Cháu không đi, chú từ bỏ đi." Đừng tưởng cô không biết ổng đang nghĩ gì, cô ghét mấy chuyện phiền phức lắm.
Cross-jisan bỗng nghĩ ra gì đó, chớp đôi mắt đầy tính toán, "Sora-chan, nếu cháu không muốn đi, cậu sẽ nói ra chuyện cháu năm tuổi vẫn còn tè dầm, sáu tuổi......"
Sora nghe ổng nói vậy, lập tức đứng lên, không vui nhìn ổng, "Chú đang đe dọa cháu đấy à?"
Cross-jisan lại cười gian nói, "Đây không phải là đe dọa, là cầu xin mà. Sora-chan, cậu cầu xin cháu đấy~"
Sora lạnh lùng trừng ổng, bất mãn hừ một tiếng.
Bà Kinomoto đứng ra làm người hoà giải, "Sora-chan, cháu đến trường của Kai-chan học đi, ở đó cũng không tệ lắm đâu."
Cross-jisan liều mạng gật đầu, "Đúng, đúng, học viện Cross cũng là một học viện danh giá, điều kiện cũng rất tuyệt."
Sora đặt quyển sách xuống, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn ổng, "Hừm, đến đạo tràng đi." Dám đe doạ cô, có vẻ gần đây chú ngốc sống tốt quá nên ngứa da rồi, cô phải gãi ngứa hộ mới được.
Cross-jisan nghe đến đi đạo tràng, khuôn mặt lập tức trở nên xám xịt, hai mắt sững sờ nhìn cô, vội cầu xin, "Sora-chan..." Đến đạo tràng có nghĩa là sẽ bị Sora-chan... Huhuhuhu... Không muốn đâu... Kiếm đạo của Sora-chan kinh khủng lắm... Chết chắc rồi!
Sora cầm kiếm trúc, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, cả người trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, khác hẳn với cô gái lười biếng ban nãy.
Cross-jisan đau khổ đáng thương hề hề nhìn cô, lại bị cô trực tiếp làm ngơ.
"Hây......." Sora hét một tiếng, bổ kiếm về phía ông.
Mỗi một kiếm Sora chém ra đều rất sắc bén, lạnh lùng, không chút lưu tình khiến ông chú ngốc nào đó than khóc không ngừng.
Ông chú nào đó cuối cùng nằm trên sàn giả chết. Sora nhàm chán ném kiếm trúc đi. Dần cho ông chú ngốc một trận xong, tâm tình cô cũng tốt hơn chút.
Cross-jisan hai mắt đẫm lệ, nhịn đau, để bà Kinomoto bôi thuốc cho mình. Huhuhu, Sora-chan tàn nhẫn quá đi, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Sora nằm trên mái nhà, hai mắt thẫn thờ nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, thở dài chán nản.
Cô ghét mấy chuyện phiền phức, không muốn dính dáng đến chúng nó một tí nào hết. Cô dám chắc, nếu cô đến học viện Cross, phiền phức sẽ ùn ùn kéo tới!
Haizz, phiền quá! Vì sao cô lại có người thân phiền đến thế chứ! Cô có thể vờ như không biết ổng không?!
Hừm, vampire à, sinh vật ẩn trong bóng đêm, một quái vật hút máu đội lốt người, là chủng tộc bị chúa vứt bỏ trong truyền thuyết.
Khuôn mặt của Kaname bất ngờ xuất hiện trong suy tâm trí, khoé môi cô cong lên, không biết giờ anh sao rồi, đã tìm thấy nụ cười hay chưa?
Hôm sau, Sora đi theo Cross-jisan.
Cô nhàm chán ngáp một cái, bước theo ông chú vào học viện. Vì đang trong kỳ nghỉ tết, học viện cũng chưa khai giảng, nên trường học khá yên tĩnh.
Yuuki thấy Cross-jisan đã trở lại, vui vẻ chạy qua, "Hiệu trưởng, ngài về rồi."
Chú Cross mắt ngấn lệ sửa đúng, "Là bố mới đúng chứ, Yuuki à."
Yuuki ngơ ngác nhìn Sora đứng bên ông, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lười biếng, có vẻ hờ hững. Đẹp quá đi! Giống như các senpai của bộ ban đêm vậy!
Sora nhàn nhạt liếc qua Yuuki một cái, thì ra đây là con gái mà ông chú ngốc nhận nuôi à, có lẽ cũng là một kẻ ngốc. Có câu: Cha nào, con gái nấy mà.
"Yuuki, đây là Sora-chan mà bố hay nhắc đến, cũng là chị họ của con, sau này mấy đứa phải sống hoà thuận với nhau đấy."
Yuuki nhìn Sora, ngại ngùng gọi, "Sora... Neesan."
"Gọi thẳng tên là được rồi." Người quen của ông chú ngốc, nhất định có vấn đề, cô không muốn tiếp xúc nhiều đâu.
Yuuki cười vui vẻ, "Sora."
Trên đường đến đây, chú ngốc đã giới thiệu sơ qua toàn bộ về học viện Cross cho cô.
Chú ngốc nhờ cô đến là để cô làm Ủy viên kỷ luật của bộ ban đêm, bảo vệ học viện Cross.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.